苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。

苏轼其它作品精选

zuopinjingxuan

《用王巩韵送其侄震知蔡州》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写马|写雷|写云|

九门插天开,万马先朝屯。

举鞭红尘中,相见不得言。

夜走清虚宿,扣门惊鹊翻。

君家汾阳家,永巷车雷奔。

夕郎方不夕,列戟以自藩。

相逢开月阁,画檐低金盆。

至今梦中语,犹举灯前樽。

阿戎修玉牒,未惮笔削烦。

君归助献纳,坐继岑与温。

我客二子间,不复寻诸孙。

(子美诗云,权门多噂沓,且复寻诸孙。

拼音
yòng wáng gǒng yùn sòng zhí zhèn zhī cài zhōu
[ [ sòng cháo ] ] shì
jiǔ mén chā tiān kāi wàn xiān cháo tún        biān hóng chén zhōng xiàng jiàn yán        zǒu qīng xiǔ 宿 kòu mén jīng què fān        jun1 jiā fén yáng jiā yǒng xiàng chē léi bēn        láng fāng liè fān        xiàng féng kāi yuè huà yán jīn pén        zhì jīn mèng zhōng yóu dēng qián zūn        ā róng xiū dié wèi dàn xuē fán        jun1 guī zhù xiàn zuò cén wēn        èr jiān xún zhū sūn        měi shī yún quán mén duō zǔn qiě xún zhū sūn       
用王巩韵送其侄震知蔡州注音
  • yòng
    wáng
    gǒng
    yùn
    sòng
    zhí
    zhèn
    zhī
    cài
    zhōu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • jiǔ
    mén
    chā
    tiān
    kāi
    wàn
    xiān
    cháo
    tún
    biān
    hóng
    chén
    zhōng
    xiàng
    jiàn
    yán
    zǒu
    qīng
    xiǔ
    宿
    kòu
    mén
    jīng
    què
    fān
    jun1
    jiā
    fén
    yáng
    jiā
    yǒng
    xiàng
    chē
    léi
    bēn
    láng
    fāng
    liè
    fān
    xiàng
    féng
    kāi
    yuè
    huà
    yán
    jīn
    pén
    zhì
    jīn
    mèng
    zhōng
    yóu
    dēng
    qián
    zūn
    ā
    róng
    xiū
    dié
    wèi
    dàn
    xuē
    fán
    jun1
    guī
    zhù
    xiàn
    zuò
    cén
    wēn
    èr
    jiān
    xún
    zhū
    sūn
    měi
    shī
    yún
    quán
    mén
    duō
    zǔn
    qiě
    xún
    zhū
    sūn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1