杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。
《有怀台州郑十八司户虔》
分享数:1
朝代: 唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写风|写山|写水|写人|写鬼|岁月|写酒|

天台隔三江,风浪无晨暮。

郑公纵得归,老病不识路。

昔如水上鸥,今如罝中兔。

性命由他人,悲辛但狂顾。

山鬼独一脚,蝮蛇长如树。

呼号傍孤城,岁月谁与度。

从来御魑魅,多为才名误。

夫子嵇阮流,更被时俗恶。

海隅微小吏,眼暗发垂素。

黄帽映青袍,非供折腰具。

平生一杯酒,见我故人遇。

相望无所成,乾坤莽回互。

拼音
yǒu huái 怀 tái zhōu zhèng shí qián
[ [ táng cháo ] ]
tiān tái sān jiāng fēng làng chén        zhèng gōng zòng guī lǎo bìng shí        shuǐ shàng ōu jīn zhōng        xìng mìng yóu rén bēi xīn dàn kuáng        shān guǐ jiǎo shé zhǎng shù        hào bàng chéng suì yuè shuí        cóng lái chī mèi duō wéi cái míng        ruǎn liú gèng bèi shí è        hǎi wēi xiǎo yǎn àn chuí        huáng mào yìng qīng páo fēi gòng shé yāo        píng shēng bēi jiǔ jiàn rén        xiàng wàng suǒ chéng qián kūn mǎng huí       
有怀台州郑十八司户虔注音
  • yǒu
    huái
    怀
    tái
    zhōu
    zhèng
    shí
    qián
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • tiān
    tái
    sān
    jiāng
    fēng
    làng
    chén
    zhèng
    gōng
    zòng
    guī
    lǎo
    bìng
    shí
    shuǐ
    shàng
    ōu
    jīn
    zhōng
    xìng
    mìng
    yóu
    rén
    bēi
    xīn
    dàn
    kuáng
    shān
    guǐ
    jiǎo
    shé
    zhǎng
    shù
    hào
    bàng
    chéng
    suì
    yuè
    shuí
    cóng
    lái
    chī
    mèi
    duō
    wéi
    cái
    míng
    ruǎn
    liú
    gèng
    bèi
    shí
    è
    hǎi
    wēi
    xiǎo
    yǎn
    àn
    chuí
    huáng
    mào
    yìng
    qīng
    páo
    fēi
    gòng
    shé
    yāo
    píng
    shēng
    bēi
    jiǔ
    jiàn
    rén
    xiàng
    wàng
    suǒ
    chéng
    qián
    kūn
    mǎng
    huí

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1