王昌龄 (698— 756),字少伯,河东晋阳(今山西太原)人。盛唐著名边塞诗人,后人誉为“七绝圣手”。早年贫贱,困于农耕,年近不惑,始中进士。初任秘书省校书郎,又中博学宏辞,授汜水尉,因事贬岭南。与李白、高适、王维、王之涣、岑参等交厚。开元末返长安,改授江宁丞。被谤谪龙标尉。安史乱起,为刺史闾丘所杀。其诗以七绝见长,尤以登第之前赴西北边塞所作边塞诗最著,有“诗家夫子王江宁”之誉(亦有“诗家天子王江宁”的说法)。

王昌龄其它作品精选

zuopinjingxuan

《长歌行》
分享数:12
朝代: 唐朝 | 作者:王昌龄 | 类型:写风|写马|写人|人生|写草|写酒|

旷野饶悲风,飕飕黄蒿草。

系马停白杨,谁知我怀抱。

所是同袍者,相逢尽衰老。

况登汉家陵,南望长安道。

下有枯树根,上有鼷鼠窠。

高皇子孙尽,千古无人过。

宝玉频发掘,精灵其奈何。

人生须达命,有酒且长歌。

拼音
zhǎng háng
[ [ táng cháo ] ] wáng chāng líng
kuàng ráo bēi fēng sōu sōu huáng hāo cǎo        tíng bái yáng shuí zhī huái 怀 bào        suǒ shì tóng páo zhě xiàng féng jìn shuāi lǎo        kuàng dēng hàn jiā líng nán wàng zhǎng ān dào        xià yǒu shù gēn shàng yǒu shǔ        gāo huáng sūn jìn qiān rén guò        bǎo pín jué jīng líng nài        rén shēng mìng yǒu jiǔ qiě zhǎng       
长歌行注音
  • zhǎng
    háng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    chāng
    líng
  • kuàng
    ráo
    bēi
    fēng
    sōu
    sōu
    huáng
    hāo
    cǎo
    tíng
    bái
    yáng
    shuí
    zhī
    huái
    怀
    bào
    suǒ
    shì
    tóng
    páo
    zhě
    xiàng
    féng
    jìn
    shuāi
    lǎo
    kuàng
    dēng
    hàn
    jiā
    líng
    nán
    wàng
    zhǎng
    ān
    dào
    xià
    yǒu
    shù
    gēn
    shàng
    yǒu
    shǔ
    gāo
    huáng
    sūn
    jìn
    qiān
    rén
    guò
    bǎo
    pín
    jué
    jīng
    líng
    nài
    rén
    shēng
    mìng
    yǒu
    jiǔ
    qiě
    zhǎng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1