黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《上大蒙笼》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|写人|写鬼|写草|写羊|

黄雾冥冥小石门,苔衣草路无人迹。

苦竹参天大石门,虎迒兔蹊聊倚息。

阴风搜林山鬼啸,千丈寒藤绕崩石。

清风源里有人家,牛羊在山亦桑麻。

向来陆梁嫚官府,试呼使前问其故。

衣冠汉仪民父子,吏曹扰之至如此。

穷乡有米无食盐,今日有田无米食。

但愿官清不爱钱,长养儿孙听驱使。

拼音
shàng méng lóng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
huáng míng míng xiǎo shí mén tái cǎo rén        zhú cān tiān shí mén háng liáo        yīn fēng sōu lín shān guǐ xiào qiān zhàng hán téng rào bēng shí        qīng fēng yuán yǒu rén jiā niú yáng zài shān sāng        xiàng lái liáng yuān guān shì shǐ 使 qián wèn        guàn hàn mín cáo rǎo zhī zhì        qióng xiāng yǒu shí yán jīn yǒu tián shí        dàn yuàn guān qīng ài qián zhǎng yǎng ér sūn tīng shǐ 使       
上大蒙笼注音
  • shàng
    méng
    lóng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • huáng
    míng
    míng
    xiǎo
    shí
    mén
    tái
    cǎo
    rén
    zhú
    cān
    tiān
    shí
    mén
    háng
    liáo
    yīn
    fēng
    sōu
    lín
    shān
    guǐ
    xiào
    qiān
    zhàng
    hán
    téng
    rào
    bēng
    shí
    qīng
    fēng
    yuán
    yǒu
    rén
    jiā
    niú
    yáng
    zài
    shān
    sāng
    xiàng
    lái
    liáng
    yuān
    guān
    shì
    shǐ
    使
    qián
    wèn
    guàn
    hàn
    mín
    cáo
    rǎo
    zhī
    zhì
    qióng
    xiāng
    yǒu
    shí
    yán
    jīn
    yǒu
    tián
    shí
    dàn
    yuàn
    guān
    qīng
    ài
    qián
    zhǎng
    yǎng
    ér
    sūn
    tīng
    shǐ
    使

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1