黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《和孙公善李仲同金樱饵唱酬二首》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写人|人生|写草|写酒|

人生欲长存,日月不肯迟。

百年风吹过,忽成甘蔗滓。

传闻上世士,烹饵草木滋。

千秋垂绿发,每恨不同时。

李侯好方术,肘後探神奇。

金樱出皇坟,刺橐览霜枝。

寒窗司火候,古鼎冻胶饴。

初尝不可口,醇酒和味宜。

至今身七十,孺子色不衰。

田中按耘鉏,孙息亲抱持。

却笑邻舍公,未老须杖藜。

拼音
sūn gōng shàn zhòng tóng jīn yīng ěr chàng chóu èr shǒu
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
rén shēng zhǎng cún yuè kěn chí        bǎi nián fēng chuī guò chéng gān zhè        chuán wén shàng shì shì pēng ěr cǎo        qiān qiū chuí 绿 měi hèn tóng shí        hóu hǎo fāng shù zhǒu hòu tàn shén        jīn yīng chū huáng fén tuó lǎn shuāng zhī        hán chuāng huǒ hòu dǐng dòng jiāo        chū cháng kǒu chún jiǔ wèi        zhì jīn shēn shí shuāi        tián zhōng àn yún chú sūn qīn bào chí        què xiào lín shě gōng wèi lǎo zhàng       
和孙公善李仲同金樱饵唱酬二首注音
  • sūn
    gōng
    shàn
    zhòng
    tóng
    jīn
    yīng
    ěr
    chàng
    chóu
    èr
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • rén
    shēng
    zhǎng
    cún
    yuè
    kěn
    chí
    bǎi
    nián
    fēng
    chuī
    guò
    chéng
    gān
    zhè
    chuán
    wén
    shàng
    shì
    shì
    pēng
    ěr
    cǎo
    qiān
    qiū
    chuí
    绿
    měi
    hèn
    tóng
    shí
    hóu
    hǎo
    fāng
    shù
    zhǒu
    hòu
    tàn
    shén
    jīn
    yīng
    chū
    huáng
    fén
    tuó
    lǎn
    shuāng
    zhī
    hán
    chuāng
    huǒ
    hòu
    dǐng
    dòng
    jiāo
    chū
    cháng
    kǒu
    chún
    jiǔ
    wèi
    zhì
    jīn
    shēn
    shí
    shuāi
    tián
    zhōng
    àn
    yún
    chú
    sūn
    qīn
    bào
    chí
    què
    xiào
    lín
    shě
    gōng
    wèi
    lǎo
    zhàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1