黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《和范廉》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|写人|愁思|

一代功名醉,斯人尚独醒。

风霜寒惨淡,松柏後凋零。

岁晚虚前席,天涯作使星。

百城同缓带,列校听横经。

汲直非刀笔,山翁识宁馨。

愁思理前语。

祠下柳阴庭。

拼音
fàn lián
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
dài gōng míng zuì rén shàng xǐng        fēng shuāng hán cǎn dàn sōng bǎi hòu diāo líng        suì wǎn qián tiān zuò shǐ 使 xīng        bǎi chéng tóng huǎn dài liè xiào tīng héng jīng        zhí fēi dāo shān wēng shí níng xīn        chóu qián        xià liǔ yīn tíng       
和范廉注音
  • fàn
    lián
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • dài
    gōng
    míng
    zuì
    rén
    shàng
    xǐng
    fēng
    shuāng
    hán
    cǎn
    dàn
    sōng
    bǎi
    hòu
    diāo
    líng
    suì
    wǎn
    qián
    tiān
    zuò
    shǐ
    使
    xīng
    bǎi
    chéng
    tóng
    huǎn
    dài
    liè
    xiào
    tīng
    héng
    jīng
    zhí
    fēi
    dāo
    shān
    wēng
    shí
    níng
    xīn
    chóu
    qián
    xià
    liǔ
    yīn
    tíng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1