黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《奉答茂衡惠纸长句》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写花|写山|长诗|写草|

阳山老藤截玉肪,乌田翠竹避寒光。

罗侯包赠室生白,明于机上之流黄。

愧无征南虿尾手,为写黄门急就章。

罗侯相见无杂语,苦问沩山有无句。

春草肥牛脱鼻绳,菰蒲野鸭还飞去。

故将藤面乞伽陀,愿草惊蛇起风雨。

长诗脱纸落秋河,要知溪工下手处。

却将冰幅展似君,震旦花开第一祖。

拼音
fèng mào héng huì zhǐ zhǎng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
yáng shān lǎo téng jié fáng tián cuì zhú hán guāng        luó hóu bāo zèng shì shēng bái míng shàng zhī liú huáng        kuì zhēng nán chài wěi shǒu wéi xiě huáng mén jiù zhāng        luó hóu xiàng jiàn wèn wéi shān yǒu        chūn cǎo féi niú tuō shéng hái fēi        jiāng téng miàn tuó yuàn cǎo jīng shé fēng        zhǎng shī tuō zhǐ luò qiū yào zhī gōng xià shǒu chù        què jiāng bīng zhǎn jun1 zhèn dàn huā kāi       
奉答茂衡惠纸长句注音
  • fèng
    mào
    héng
    huì
    zhǐ
    zhǎng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • yáng
    shān
    lǎo
    téng
    jié
    fáng
    tián
    cuì
    zhú
    hán
    guāng
    luó
    hóu
    bāo
    zèng
    shì
    shēng
    bái
    míng
    shàng
    zhī
    liú
    huáng
    kuì
    zhēng
    nán
    chài
    wěi
    shǒu
    wéi
    xiě
    huáng
    mén
    jiù
    zhāng
    luó
    hóu
    xiàng
    jiàn
    wèn
    wéi
    shān
    yǒu
    chūn
    cǎo
    féi
    niú
    tuō
    shéng
    hái
    fēi
    jiāng
    téng
    miàn
    tuó
    yuàn
    cǎo
    jīng
    shé
    fēng
    zhǎng
    shī
    tuō
    zhǐ
    luò
    qiū
    yào
    zhī
    gōng
    xià
    shǒu
    chù
    què
    jiāng
    bīng
    zhǎn
    jun1
    zhèn
    dàn
    huā
    kāi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1