黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵子瞻和王子立风雨败书屋有感》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写羊|

妇翁不可挝,王郎非娇客。

十年为从学,苦淡共陻厄。

燕雀嗤鸿渐,犬羊睨麟获。

遇逢泾渭分,昨梦春冰释。

平生五车书,才吐二三策。

已作谤薰天,金朱果何益。

君穷一窗下,风雨更削迹。

诗工知学进,词苦见意迫。

俗情傲秦赘,妇舍不暖席。

南冶从东家,不闻被嘲剧。

师儒并世难。

日月过箭疾。

公今未有田,把笔耕六籍。

拼音
yùn zhān wáng fēng bài shū yǒu gǎn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
wēng wáng láng fēi jiāo        shí nián wéi cóng xué dàn gòng yīn è        yàn què chī hóng 鸿 jiàn quǎn yáng lín huò        féng jīng wèi fèn zuó mèng chūn bīng shì        píng shēng chē shū cái èr sān        zuò bàng xūn tiān jīn zhū guǒ        jun1 qióng chuāng xià fēng gèng xuē        shī gōng zhī xué jìn jiàn        qíng ào qín zhuì shě nuǎn        nán cóng dōng jiā wén bèi cháo        shī bìng shì nán        yuè guò jiàn        gōng jīn wèi yǒu tián gēng liù       
次韵子瞻和王子立风雨败书屋有感注音
  • yùn
    zhān
    wáng
    fēng
    bài
    shū
    yǒu
    gǎn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • wēng
    wáng
    láng
    fēi
    jiāo
    shí
    nián
    wéi
    cóng
    xué
    dàn
    gòng
    yīn
    è
    yàn
    què
    chī
    hóng
    鸿
    jiàn
    quǎn
    yáng
    lín
    huò
    féng
    jīng
    wèi
    fèn
    zuó
    mèng
    chūn
    bīng
    shì
    píng
    shēng
    chē
    shū
    cái
    èr
    sān
    zuò
    bàng
    xūn
    tiān
    jīn
    zhū
    guǒ
    jun1
    qióng
    chuāng
    xià
    fēng
    gèng
    xuē
    shī
    gōng
    zhī
    xué
    jìn
    jiàn
    qíng
    ào
    qín
    zhuì
    shě
    nuǎn
    nán
    cóng
    dōng
    jiā
    wén
    bèi
    cháo
    shī
    bìng
    shì
    nán
    yuè
    guò
    jiàn
    gōng
    jīn
    wèi
    yǒu
    tián
    gēng
    liù

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1