黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵子瞻春菜》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雪|写山|写水|写雷|

北方春蔬嚼冰雪,妍暖思采南山蕨。

韭苗水饼姑置之,苦菜黄鸡羹糁滑。

蓴丝色紫菰首白,蒌蒿芽甜蔊头辣。

生葅入汤翻手成,芼以姜橙夸缕抹。

惊雷菌子出万钉,白鹅截掌鳖解甲。

琅玕森深未飘箨,软炊香秔煨短茁。

万钱自是宰相事,一饭且从吾党说。

公如端为苦笋归,明日青衫诚可脱。

拼音
yùn zhān chūn cài
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
běi fāng chūn shū jiáo bīng xuě yán nuǎn cǎi nán shān jué        jiǔ miáo shuǐ bǐng zhì zhī cài huáng gēng shēn huá        tuán shǒu bái lóu hāo tián hǎn tóu        shēng tāng fān shǒu chéng mào jiāng chéng kuā        jīng léi jun1 chū wàn dìng bái é jié zhǎng biē jiě jiǎ        láng gān sēn shēn wèi piāo tuò ruǎn chuī xiāng jīng wēi duǎn zhuó        wàn qián shì zǎi xiàng shì fàn qiě cóng dǎng shuō        gōng duān wéi sǔn guī míng qīng shān chéng tuō       
次韵子瞻春菜注音
  • yùn
    zhān
    chūn
    cài
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • běi
    fāng
    chūn
    shū
    jiáo
    bīng
    xuě
    yán
    nuǎn
    cǎi
    nán
    shān
    jué
    jiǔ
    miáo
    shuǐ
    bǐng
    zhì
    zhī
    cài
    huáng
    gēng
    shēn
    huá
    tuán
    shǒu
    bái
    lóu
    hāo
    tián
    hǎn
    tóu
    shēng
    tāng
    fān
    shǒu
    chéng
    mào
    jiāng
    chéng
    kuā
    jīng
    léi
    jun1
    chū
    wàn
    dìng
    bái
    é
    jié
    zhǎng
    biē
    jiě
    jiǎ
    láng
    gān
    sēn
    shēn
    wèi
    piāo
    tuò
    ruǎn
    chuī
    xiāng
    jīng
    wēi
    duǎn
    zhuó
    wàn
    qián
    shì
    zǎi
    xiàng
    shì
    fàn
    qiě
    cóng
    dǎng
    shuō
    gōng
    duān
    wéi
    sǔn
    guī
    míng
    qīng
    shān
    chéng
    tuō

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1