黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵胡彦明同年羇旅京师寄李子飞三章一章道·零》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写马|写人|写鬼|写草|写云|

畏人重禄难堪忍,阅世浮云易变迁。

徐步当车饥当肉,锄头为枕草为毡。

原无马上封侯骨,安用人间使鬼钱。

不是朱门争底事,清溪白石可忘年。

拼音
yùn yàn míng tóng nián jīng shī fēi sān zhāng zhāng dào · · líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
wèi rén zhòng nán kān rěn yuè shì yún biàn qiān        dāng chē dāng ròu chú tóu wéi zhěn cǎo wéi zhān        yuán shàng fēng hóu ān yòng rén jiān shǐ 使 guǐ qián        shì zhū mén zhēng shì qīng bái shí wàng nián       
次韵胡彦明同年羇旅京师寄李子飞三章一章道·零注音
  • yùn
    yàn
    míng
    tóng
    nián
    jīng
    shī
    fēi
    sān
    zhāng
    zhāng
    dào
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • wèi
    rén
    zhòng
    nán
    kān
    rěn
    yuè
    shì
    yún
    biàn
    qiān
    dāng
    chē
    dāng
    ròu
    chú
    tóu
    wéi
    zhěn
    cǎo
    wéi
    zhān
    yuán
    shàng
    fēng
    hóu
    ān
    yòng
    rén
    jiān
    shǐ
    使
    guǐ
    qián
    shì
    zhū
    mén
    zhēng
    shì
    qīng
    bái
    shí
    wàng
    nián

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1