黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《次韵黄斌老所画横竹》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雷|写酒|

酒浇胸次不能平,吐出苍竹岁峥嵘。

卧龙偃蹇雷不惊,公与此君俱忘形。

晴窗影落石泓处,松煤浅染饱霜兔。

中安三石使屈蟠,亦恐形全便飞去。

拼音
yùn huáng bīn lǎo suǒ huà héng zhú
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jiǔ jiāo xiōng néng píng chū cāng zhú suì zhēng róng        lóng yǎn jiǎn léi jīng gōng jun1 wàng xíng        qíng chuāng yǐng luò shí hóng chù sōng méi qiǎn rǎn bǎo shuāng        zhōng ān sān shí shǐ 使 pán kǒng xíng quán biàn 便 fēi       
次韵黄斌老所画横竹注音
  • yùn
    huáng
    bīn
    lǎo
    suǒ
    huà
    héng
    zhú
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jiǔ
    jiāo
    xiōng
    néng
    píng
    chū
    cāng
    zhú
    suì
    zhēng
    róng
    lóng
    yǎn
    jiǎn
    léi
    jīng
    gōng
    jun1
    wàng
    xíng
    qíng
    chuāng
    yǐng
    luò
    shí
    hóng
    chù
    sōng
    méi
    qiǎn
    rǎn
    bǎo
    shuāng
    zhōng
    ān
    sān
    shí
    shǐ
    使
    pán
    kǒng
    xíng
    quán
    biàn
    便
    fēi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1