司空曙(约720-790年),字文明,或作文初。广平(今河北永年县东南)人,大历十才子之一,唐代诗人。约唐代宗大历初前后在世。大历年进士,磊落有奇才,与李约为至交。性耿介,不干权要。家无担石,晏如也。尝因病中不给,遣其爱姬。韦辠节度剑南,辟致幕府。授洛阳主簿。未几,迁长林县丞。累官左拾遗。终水部郎中。曙诗有集二卷,登进士第,不详何年。曾官主簿。大历五年任左拾遗,贬长林(今湖北荆门西北)丞。贞元间,在剑南西川节度使韦皋幕任职,官检校水部郎中,终虞部郎中。曙为卢纶表兄,亦是"大历十才子"之一。其诗多为行旅赠别之作,长于抒情,多有名句。胡震亨曰:"司空虞部婉雅闲淡,语近性情。"(《唐音癸签》卷七)有《司空文明诗集》。其诗朴素真挚,情感细腻,多写自然景色和乡情旅思,长于五律。诗风闲雅疏淡。

司空曙其它作品精选

zuopinjingxuan

《登秦岭》
分享数:1
朝代: 唐朝 | 作者:司空曙 | 类型:写山|写水|思乡|写人|

南登秦岭头,回首始堪忧。

汉阙青门远,商山蓝水流。

三湘迁客去,九陌故人游。

从此思乡泪,双垂不复收。

拼音
dēng qín lǐng
[ [ táng cháo ] ] kōng shǔ
nán dēng qín lǐng tóu huí shǒu shǐ kān yōu        hàn què qīng mén yuǎn shāng shān lán shuǐ liú        sān xiāng qiān jiǔ rén yóu        cóng xiāng lèi shuāng chuí shōu       
登秦岭注音
  • dēng
    qín
    lǐng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    kōng
    shǔ
  • nán
    dēng
    qín
    lǐng
    tóu
    huí
    shǒu
    shǐ
    kān
    yōu
    hàn
    què
    qīng
    mén
    yuǎn
    shāng
    shān
    lán
    shuǐ
    liú
    sān
    xiāng
    qiān
    jiǔ
    rén
    yóu
    cóng
    xiāng
    lèi
    shuāng
    chuí
    shōu

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1