梅尧臣(1002~1060)字圣俞,世称宛陵先生,北宋著名现实主义诗人。汉族,宣州宣城(今属安徽)人。宣城古称宛陵,世称宛陵先生。初试不第,以荫补河南主簿。50岁后,于皇祐三年(1051)始得宋仁宗召试,赐同进士出身,为太常博士。以欧阳修荐,为国子监直讲,累迁尚书都官员外郎,故世称“梅直讲”、“梅都官”。曾参与编撰《新唐书》,并为《孙子兵法》作注,所注为孙子十家著(或十一家著)之一。有《宛陵先生集》60卷,有《四部丛刊》影明刊本等。词存二首。
《依韵和刘敞秀才》
分享数:8
朝代: 宋朝 | 作者:梅尧臣 | 类型:

安得采虚石,师道欲吾广。

虽然成术业,曾不计少长。

孔孟久已亡,富贵得亦傥。

後生不闻义,前辈惧为党。

退之昔独传,力振功不赏。

舌吻张洪锺,小大扣必响。

近世复泯灭,务觉多忽怳。

今子诚有志,方驾已楼枉。

自惭怀道浅,所得可下上。

正如种青松,而欲托朽壤。

典丹皆可寻,圣言皆可仰。

幸无增我过,此语固不爽。

拼音
yùn liú chǎng xiù cái
[ [ sòng cháo ] ] méi yáo chén
ān cǎi shí shī dào guǎng 广        suī rán chéng shù céng shǎo zhǎng        kǒng mèng jiǔ wáng guì tǎng        hòu shēng wén qián bèi wéi dǎng        tuì 退 zhī chuán zhèn gōng shǎng        shé wěn zhāng hóng zhōng xiǎo kòu xiǎng        jìn shì mǐn miè jiào duō huǎng        jīn chéng yǒu zhì fāng jià lóu wǎng        cán huái 怀 dào qiǎn suǒ xià shàng        zhèng zhǒng qīng sōng ér tuō xiǔ rǎng        diǎn dān jiē xún shèng yán jiē yǎng        xìng zēng guò shuǎng       
依韵和刘敞秀才注音
  • yùn
    liú
    chǎng
    xiù
    cái
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    méi
    yáo
    chén
  • ān
    cǎi
    shí
    shī
    dào
    guǎng
    广
    suī
    rán
    chéng
    shù
    céng
    shǎo
    zhǎng
    kǒng
    mèng
    jiǔ
    wáng
    guì
    tǎng
    hòu
    shēng
    wén
    qián
    bèi
    wéi
    dǎng
    tuì
    退
    zhī
    chuán
    zhèn
    gōng
    shǎng
    shé
    wěn
    zhāng
    hóng
    zhōng
    xiǎo
    kòu
    xiǎng
    jìn
    shì
    mǐn
    miè
    jiào
    duō
    huǎng
    jīn
    chéng
    yǒu
    zhì
    fāng
    jià
    lóu
    wǎng
    cán
    huái
    怀
    dào
    qiǎn
    suǒ
    xià
    shàng
    zhèng
    zhǒng
    qīng
    sōng
    ér
    tuō
    xiǔ
    rǎng
    diǎn
    dān
    jiē
    xún
    shèng
    yán
    jiē
    yǎng
    xìng
    zēng
    guò
    shuǎng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1