温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《拂舞词 / 公无渡河》
分享数: 99
朝代:唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写雪|写风|黄河|写马|写雷|

黄河怒浪连天来,大响谹谹如殷雷。

龙伯驱风不敢上,百川喷雪高崔嵬。

二十三弦何太哀,请公勿渡立徘徊。

下有狂蛟锯为尾,裂帆截棹磨霜齿。

神椎凿石塞神潭,白马参覃赤尘起。

公乎跃马扬玉鞭,灭没高蹄日千里。

拼音
/ / gōng
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
huáng làng lián tiān lái , , xiǎng hóng hóng yīn léi       
lóng fēng gǎn shàng , , bǎi chuān pēn xuě gāo cuī wéi       
èr shí sān xián tài āi , , qǐng gōng pái huái       
xià yǒu kuáng jiāo wéi wěi , , liè fān jié zhào shuāng chǐ 齿       
shén zhuī záo shí sāi shén tán , , bái cān tán chì chén       
gōng yuè yáng biān , , miè méi gāo qiān
拂舞词 / 公无渡河注音
  •  
    /
    /
     
    gōng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • huáng
    làng
    lián
    tiān
    lái
    ,
    ,
    xiǎng
    hóng
    hóng
    yīn
    léi
  • lóng
    fēng
    gǎn
    shàng
    ,
    ,
    bǎi
    chuān
    pēn
    xuě
    gāo
    cuī
    wéi
  • èr
    shí
    sān
    xián
    tài
    āi
    ,
    ,
    qǐng
    gōng
    pái
    huái
  • xià
    yǒu
    kuáng
    jiāo
    wéi
    wěi
    ,
    ,
    liè
    fān
    jié
    zhào
    shuāng
    chǐ
    齿
  • shén
    zhuī
    záo
    shí
    sāi
    shén
    tán
    ,
    ,
    bái
    cān
    tán
    chì
    chén
  • gōng
    yuè
    yáng
    biān
    ,
    ,
    miè
    méi
    gāo
    qiān
例句
惟有黛玉看见他家乡之物,反自~。 ★清·曹雪芹《红楼梦》第67回
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们