温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《晚归曲》
分享数: 73
朝代:唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写景|写花|写山|写水|写马|写人|写湖|写草|夕阳|

格格水禽飞带波,孤光斜起夕阳多。

湖西山浅似相笑, 菱刺惹衣攒黛蛾。

青丝系船向江木,兰芽出土吴江曲。

水极晴摇泛滟红,草平春染烟绵绿。

玉鞭骑马杨叛儿, 刻金作凤光参差。

丁丁暖漏滴花影,催入景阳人不知。

弯堤弱柳遥相瞩,雀扇团圆掩香玉。

莲塘艇子归不归, 柳暗桑秾闻布谷。

拼音
wǎn guī
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
shuǐ qín fēi dài , , guāng xié yáng duō       
西 shān qiǎn xiàng xiào , ,        líng zǎn dài é       
qīng chuán xiàng jiāng , , lán chū jiāng       
shuǐ qíng yáo fàn yàn hóng , , cǎo píng chūn rǎn yān mián 绿       
biān yáng pàn ér , ,        jīn zuò fèng guāng cān chà       
dīng dīng nuǎn lòu huā yǐng , , cuī jǐng yáng rén zhī       
wān ruò liǔ yáo xiàng zhǔ , , què shàn tuán yuán yǎn xiāng       
lián táng tǐng guī guī , ,        liǔ àn sāng nóng wén
晚归曲注音
  • wǎn
    guī
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • shuǐ
    qín
    fēi
    dài
    ,
    ,
    guāng
    xié
    yáng
    duō
  • 西
    shān
    qiǎn
    xiàng
    xiào
    ,
    ,
     
    líng
    zǎn
    dài
    é
  • qīng
    chuán
    xiàng
    jiāng
    ,
    ,
    lán
    chū
    jiāng
  • shuǐ
    qíng
    yáo
    fàn
    yàn
    hóng
    ,
    ,
    cǎo
    píng
    chūn
    rǎn
    yān
    mián
    绿
  • biān
    yáng
    pàn
    ér
    ,
    ,
     
    jīn
    zuò
    fèng
    guāng
    cān
    chà
  • dīng
    dīng
    nuǎn
    lòu
    huā
    yǐng
    ,
    ,
    cuī
    jǐng
    yáng
    rén
    zhī
  • wān
    ruò
    liǔ
    yáo
    xiàng
    zhǔ
    ,
    ,
    què
    shàn
    tuán
    yuán
    yǎn
    xiāng
  • lián
    táng
    tǐng
    guī
    guī
    ,
    ,
     
    liǔ
    àn
    sāng
    nóng
    wén
例句
所谓文学上的人道主义,当然不是庸俗的~,也不是惩恶劝善。 ★孙犁《秀露集·文学和生活的路》
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们