胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。少时桀黠难制,安国以读书移其心。尝从祭酒杨时学。宋徽宗宣和三年(公元1121年)进士。宋钦宗靖康元年(公元1126年),除秘书省校书郎。历官司门员外郎、起居郎、永州知府、中书舍人、礼部侍郎兼侍讲、徽猷阁直学士。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。尝著《崇正辩》辟佛:“推兼爱之意而不知别亲疏,此墨之弊也……释氏之弊,岂不甚于此乎?”“不别亲疏,故不辩贤否。”其上高宗...
《和单令·零》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:胡寅 | 类型:写风|写花|写人|

曾步雩风咏晚春,肯教清镜受纤尘。

诗书渐与心为一,文字终惭笔有神。

弈局不争先后手,醉乡常值圣贤人。

得时花卉千千状,须倩能诗为写真。

拼音
dān lìng · · líng
[ [ sòng cháo ] ] yín
céng fēng yǒng wǎn chūn kěn jiāo qīng jìng shòu xiān chén        shī shū jiàn xīn wéi wén zhōng cán yǒu shén        zhēng xiān hòu shǒu zuì xiāng cháng zhí shèng xián rén        shí huā huì qiān qiān zhuàng qiàn néng shī wéi xiě zhēn       
和单令·零注音
  • dān
    lìng
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    yín
  • céng
    fēng
    yǒng
    wǎn
    chūn
    kěn
    jiāo
    qīng
    jìng
    shòu
    xiān
    chén
    shī
    shū
    jiàn
    xīn
    wéi
    wén
    zhōng
    cán
    yǒu
    shén
    zhēng
    xiān
    hòu
    shǒu
    zuì
    xiāng
    cháng
    zhí
    shèng
    xián
    rén
    shí
    huā
    huì
    qiān
    qiān
    zhuàng
    qiàn
    néng
    shī
    wéi
    xiě
    zhēn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1