温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《长安春晚二首》
分享数: 138
朝代:唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写雨|写风|写花|杨柳|

曲江春半日迟迟,正是王孙怅望时。

杏花落尽不归去,江上东风吹柳丝。

四方无事太平年,万象鲜明禁火前。

九重细雨惹春色,轻染龙池杨柳烟。

拼音
zhǎng ān chūn wǎn èr shǒu
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
jiāng chūn bàn chí chí , , zhèng shì wáng sūn chàng wàng shí       
xìng huā luò jìn guī , , jiāng shàng dōng fēng chuī liǔ       
fāng shì tài píng nián , , wàn xiàng xiān míng jìn huǒ qián       
jiǔ zhòng chūn , , qīng rǎn lóng chí yáng liǔ yān
长安春晚二首注音
  • zhǎng
    ān
    chūn
    wǎn
    èr
    shǒu
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • jiāng
    chūn
    bàn
    chí
    chí
    ,
    ,
    zhèng
    shì
    wáng
    sūn
    chàng
    wàng
    shí
  • xìng
    huā
    luò
    jìn
    guī
    ,
    ,
    jiāng
    shàng
    dōng
    fēng
    chuī
    liǔ
  • fāng
    shì
    tài
    píng
    nián
    ,
    ,
    wàn
    xiàng
    xiān
    míng
    jìn
    huǒ
    qián
  • jiǔ
    zhòng
    chūn
    ,
    ,
    qīng
    rǎn
    lóng
    chí
    yáng
    liǔ
    yān
例句
那些~的人们,几万、几万在劳动着,最多的时候曾达十几万人。秦牧《花城·古董》
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们