(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,
《寄鹤年》
分享数: 1
朝代:明朝 | 作者:戴良 | 类型:写风|写人|美人|故国|写云|

衡门之下可栖迟,且抱遗经住海涯。

东汉已编《高士传》,西方仍诵美人诗。

衰年避地方蓬转,故国伤心忽黍离。

天末秋风正潇瑟,一鸿声彻暮云悲。

拼音
nián
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
héng mén zhī xià chí qiě bào jīng zhù hǎi        dōng hàn biān gāo shì chuán 西 fāng réng sòng měi rén shī        shuāi nián fāng péng zhuǎn guó shāng xīn shǔ        tiān qiū fēng zhèng xiāo hóng 鸿 shēng chè yún bēi       
寄鹤年注音
  • nián
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • héng
    mén
    zhī
    xià
    chí
    qiě
    bào
    jīng
    zhù
    hǎi
    dōng
    hàn
    biān
    gāo
    shì
    chuán
    西
    fāng
    réng
    sòng
    měi
    rén
    shī
    shuāi
    nián
    fāng
    péng
    zhuǎn
    guó
    shāng
    xīn
    shǔ
    tiān
    qiū
    fēng
    zhèng
    xiāo
    hóng
    鸿
    shēng
    chè
    yún
    bēi