黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《寿圣观道士黄至明开小隐轩太守徐公为题曰快》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雪|写风|写山|写人|登高|庐山|写雷|写羊|

金华牧羊儿,一粒粟中藏世界。

使君从南来,清风明月不用一钱买。

鸬鹚杯,一杯一杯复一杯,玉山自倒非人推。

庐山秀出南斗傍,登高送远形神开。

银河倒挂三石梁,砅崖转石万壑雷。

吟诗作赋北窗里,安得青天化作一张纸。

有长鲸白齿若雪山,我愿因之寄千里。

拼音
shòu 寿 shèng guān dào shì huáng zhì míng kāi xiǎo yǐn xuān tài shǒu gōng wéi yuē kuài
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jīn huá yáng ér zhōng cáng shì jiè        shǐ 使 jun1 cóng nán lái qīng fēng míng yuè yòng qián mǎi        bēi bēi bēi bēi shān dǎo fēi rén tuī        shān xiù chū nán dòu bàng dēng gāo sòng yuǎn xíng shén kāi        yín dǎo guà sān shí liáng zhuǎn shí wàn léi        yín shī zuò běi chuāng ān qīng tiān huà zuò zhāng zhǐ        yǒu zhǎng jīng bái chǐ 齿 ruò xuě shān yuàn yīn zhī qiān       
寿圣观道士黄至明开小隐轩太守徐公为题曰快注音
  • shòu
    寿
    shèng
    guān
    dào
    shì
    huáng
    zhì
    míng
    kāi
    xiǎo
    yǐn
    xuān
    tài
    shǒu
    gōng
    wéi
    yuē
    kuài
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jīn
    huá
    yáng
    ér
    zhōng
    cáng
    shì
    jiè
    shǐ
    使
    jun1
    cóng
    nán
    lái
    qīng
    fēng
    míng
    yuè
    yòng
    qián
    mǎi
    bēi
    bēi
    bēi
    bēi
    shān
    dǎo
    fēi
    rén
    tuī
    shān
    xiù
    chū
    nán
    dòu
    bàng
    dēng
    gāo
    sòng
    yuǎn
    xíng
    shén
    kāi
    yín
    dǎo
    guà
    sān
    shí
    liáng
    zhuǎn
    shí
    wàn
    léi
    yín
    shī
    zuò
    běi
    chuāng
    ān
    qīng
    tiān
    huà
    zuò
    zhāng
    zhǐ
    yǒu
    zhǎng
    jīng
    bái
    chǐ
    齿
    ruò
    xuě
    shān
    yuàn
    yīn
    zhī
    qiān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1