曾觌(音di迪)(1109-1180) 字纯甫,汴京(今河南开封)人。绍兴中,为建王内知客。孝宗受禅,以潜邸旧人,授权知阁门事。淳熙初,除开府仪同三司,加少保、醴泉观使。趋奉宫廷,词多应制之作。其词语言婉丽,风格柔媚。代表作为《阮郎归》、《水调歌头》(三)、《西江月》(一)、《定风波》(【二】、【三】)、《长相思》、《采桑子》、《眼儿媚》(一)、《忆秦娥》(五)等,其中以《阮郎归》一词为最著名。该词虽是一首咏燕词却通篇不着一燕字,庭院深深,杨柳阴浓,燕子双双终日呢喃,独占风光;凌空飞舞,仿佛池中点点浮萍散漫,又象风中飘扬的柳絮那样轻盈。末尾两句词人借燕子惜花表现了自己对美好事物的怜惜之情。全词画面生动,描摹传神,结构上浑然天成,不愧佳作。纯甫词结有《海野词》。
《念奴娇·群花渐老》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:曾觌 | 类型:写雨|写风|写花|写人|梨花|

群花渐老,向晓来微雨,芳心初拆。

拂掠娇红香旖旎,浑欲不胜春色。

淡月梨花,新晴繁杏,装点成标格。

风光都在,半开深院人寂。

刚要买断东风,袅栾枝低映,舞茵歌席。

记得当时曾共赏,玉人纤手轻摘。

醉里妖饶,醒时风韵,比并堪端的。

谁知憔悴,对花空恁思忆。

拼音
niàn jiāo · · qún huā jiàn lǎo
[ [ sòng cháo ] ] céng
qún huā jiàn lǎo xiàng xiǎo lái wēi fāng xīn chū chāi        luě jiāo hóng xiāng hún shèng chūn        dàn yuè huā xīn qíng fán xìng zhuāng diǎn chéng biāo        fēng guāng dōu zài bàn kāi shēn yuàn rén        gāng yào mǎi duàn dōng fēng niǎo luán zhī yìng yīn        dāng shí céng gòng shǎng rén xiān shǒu qīng zhāi        zuì yāo ráo xǐng shí fēng yùn bìng kān duān de        shuí zhī qiáo cuì duì huā kōng nín       
念奴娇·群花渐老注音
  • niàn
    jiāo
    ·
    ·
    qún
    huā
    jiàn
    lǎo
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    céng
  • qún
    huā
    jiàn
    lǎo
    xiàng
    xiǎo
    lái
    wēi
    fāng
    xīn
    chū
    chāi
    luě
    jiāo
    hóng
    xiāng
    hún
    shèng
    chūn
    dàn
    yuè
    huā
    xīn
    qíng
    fán
    xìng
    zhuāng
    diǎn
    chéng
    biāo
    fēng
    guāng
    dōu
    zài
    bàn
    kāi
    shēn
    yuàn
    rén
    gāng
    yào
    mǎi
    duàn
    dōng
    fēng
    niǎo
    luán
    zhī
    yìng
    yīn
    dāng
    shí
    céng
    gòng
    shǎng
    rén
    xiān
    shǒu
    qīng
    zhāi
    zuì
    yāo
    ráo
    xǐng
    shí
    fēng
    yùn
    bìng
    kān
    duān
    de
    shuí
    zhī
    qiáo
    cuì
    duì
    huā
    kōng
    nín

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1