黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《拟古杂言》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写水|写人|忧患|写湖|写云|写鱼|写羊|

雁雁随春风,过乡县。

烟雨昏,行不乱。

同安乐,共忧患。

云重重,不相见。

日昳晡,下平湖。

十十五五依黄芦,得粒不啄鸣相呼。

新妇见雁怀征夫,上堂曳袑裾,四拜启阿姑。

人言雁寄书,审能寄书无。

阿姑语新妇,古来无此事,今安得此语。

新妇祝雁好自去,勿学水中恋涔鱼。

寄汝尺素上有书,塞北春寒用当襦。

寄书与阿谁,我家苏校尉,海上牧羊儿。

为言妾能事君母,勿负汉恩作降虏。

拼音
yán
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
yàn yàn suí chūn fēng guò xiāng xiàn        yān hūn háng luàn        tóng ān gòng yōu huàn        yún zhòng zhòng xiàng jiàn        xià píng        shí shí huáng zhuó míng xiàng        xīn jiàn yàn huái 怀 zhēng shàng táng shào bài ā        rén yán yàn shū shěn néng shū        ā xīn lái shì jīn ān        xīn zhù yàn hǎo xué shuǐ zhōng liàn cén        chǐ shàng yǒu shū sāi běi chūn hán yòng dāng        shū ā shuí jiā xiào wèi hǎi shàng yáng ér        wéi yán qiè néng shì jun1 hàn ēn zuò jiàng       
拟古杂言注音
  • yán
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • yàn
    yàn
    suí
    chūn
    fēng
    guò
    xiāng
    xiàn
    yān
    hūn
    háng
    luàn
    tóng
    ān
    gòng
    yōu
    huàn
    yún
    zhòng
    zhòng
    xiàng
    jiàn
    xià
    píng
    shí
    shí
    huáng
    zhuó
    míng
    xiàng
    xīn
    jiàn
    yàn
    huái
    怀
    zhēng
    shàng
    táng
    shào
    bài
    ā
    rén
    yán
    yàn
    shū
    shěn
    néng
    shū
    ā
    xīn
    lái
    shì
    jīn
    ān
    xīn
    zhù
    yàn
    hǎo
    xué
    shuǐ
    zhōng
    liàn
    cén
    chǐ
    shàng
    yǒu
    shū
    sāi
    běi
    chūn
    hán
    yòng
    dāng
    shū
    ā
    shuí
    jiā
    xiào
    wèi
    hǎi
    shàng
    yáng
    ér
    wéi
    yán
    qiè
    néng
    shì
    jun1
    hàn
    ēn
    zuò
    jiàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1