江淹(444—505),字文通,南朝著名文学家、散文家,历仕三朝,宋州济阳考城(今河南省商丘市民权县)人。江淹少时孤贫好学,六岁能诗,十三岁丧父。二十岁左右在新安王刘子鸾幕下任职,开始其政治生涯,历仕南朝宋、齐、梁三代。江淹在仕途上早年不甚得志。泰始二年(466年),江淹转入建平王刘景素幕,江淹受广陵令郭彦文案牵连,被诬受贿入狱,在狱中上书陈情获释。刘景素密谋叛乱,江淹曾多次谏劝,刘景素不纳,贬江淹为建安吴兴县令。宋顺帝升明元年(477年),齐高帝萧道成执政,把江淹自吴兴召回,并任为尚书驾部郎、骠骑参军事,大受重用。

江淹其它作品精选

zuopinjingxuan

《效阮公诗》
分享数:1
朝代: 南北朝 | 作者:江淹 | 类型:写雪|写风|写山|写鸟|写人|感伤|写云|

岁暮怀感伤,中夕弄清琴。

戾戾曙风急,团团明月阴。

孤云出北山,宿鸟惊东林。

谁谓人道广,忧慨自相寻。

宁知霜雪后,独见松竹心。

拼音
xiào ruǎn gōng shī
[ [ nán běi cháo ] ] jiāng yān
suì huái 怀 gǎn shāng zhōng nòng qīng qín        shǔ fēng tuán tuán míng yuè yīn        yún chū běi shān xiǔ 宿 niǎo jīng dōng lín        shuí wèi rén dào guǎng 广 yōu kǎi xiàng xún        níng zhī shuāng xuě hòu jiàn sōng zhú xīn       
效阮公诗注音
  • xiào
    ruǎn
    gōng
    shī
  • [
    [
    nán
    běi
    cháo
    ]
    ]
    jiāng
    yān
  • suì
    huái
    怀
    gǎn
    shāng
    zhōng
    nòng
    qīng
    qín
    shǔ
    fēng
    tuán
    tuán
    míng
    yuè
    yīn
    yún
    chū
    běi
    shān
    xiǔ
    宿
    niǎo
    jīng
    dōng
    lín
    shuí
    wèi
    rén
    dào
    guǎng
    广
    yōu
    kǎi
    xiàng
    xún
    níng
    zhī
    shuāng
    xuě
    hòu
    jiàn
    sōng
    zhú
    xīn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1