江淹(444—505),字文通,南朝著名文学家、散文家,历仕三朝,宋州济阳考城(今河南省商丘市民权县)人。江淹少时孤贫好学,六岁能诗,十三岁丧父。二十岁左右在新安王刘子鸾幕下任职,开始其政治生涯,历仕南朝宋、齐、梁三代。江淹在仕途上早年不甚得志。泰始二年(466年),江淹转入建平王刘景素幕,江淹受广陵令郭彦文案牵连,被诬受贿入狱,在狱中上书陈情获释。刘景素密谋叛乱,江淹曾多次谏劝,刘景素不纳,贬江淹为建安吴兴县令。宋顺帝升明元年(477年),齐高帝萧道成执政,把江淹自吴兴召回,并任为尚书驾部郎、骠骑参军事,大受重用。

江淹其它作品精选

zuopinjingxuan

《刘太尉琨伤乱》
分享数: 108
朝代:南北朝 | 作者:江淹 | 类型:写马|写人|愤懑|沙漠|感激|忠贞|

皇晋遘阳九,天下横氛雾。

秦赵值薄蚀,幽并逢虎据。

伊余荷宠灵,感激徇驰骛。

虽无六奇术,冀与张韩遇。

宁戚叩角歌,桓公遭乃举。

荀息冒险难,实以忠贞故。

空令日月逝,愧无古人度。

饮马出城濠,北望沙漠路。

千里何萧条,白日隐寒树。

投袂既愤懑,抚枕怀百虑。

功名惜未立,玄发已改素。

时哉苟有会,治乱惟冥数。

拼音
liú tài wèi kūn shāng luàn
[ [ nán běi cháo ] ] jiāng yān
huáng jìn gòu yáng jiǔ , , tiān xià héng fēn       
qín zhào zhí báo shí , , yōu bìng féng       
chǒng líng , , gǎn xùn chí       
suī liù shù , , zhāng hán       
níng kòu jiǎo , , huán gōng zāo nǎi       
xún mào xiǎn nán , , shí zhōng zhēn       
kōng lìng yuè shì , , kuì rén       
yǐn chū chéng háo , , běi wàng shā       
qiān xiāo tiáo , , bái yǐn hán shù       
tóu mèi fèn mèn , , zhěn huái 怀 bǎi       
gōng míng wèi , , xuán gǎi       
shí zāi gǒu yǒu huì , , zhì luàn wéi míng shù
刘太尉琨伤乱注音
  • liú
    tài
    wèi
    kūn
    shāng
    luàn
  • [
    [
    nán
    běi
    cháo
    ]
    ]
    jiāng
    yān
  • huáng
    jìn
    gòu
    yáng
    jiǔ
    ,
    ,
    tiān
    xià
    héng
    fēn
  • qín
    zhào
    zhí
    báo
    shí
    ,
    ,
    yōu
    bìng
    féng
  • chǒng
    líng
    ,
    ,
    gǎn
    xùn
    chí
  • suī
    liù
    shù
    ,
    ,
    zhāng
    hán
  • níng
    kòu
    jiǎo
    ,
    ,
    huán
    gōng
    zāo
    nǎi
  • xún
    mào
    xiǎn
    nán
    ,
    ,
    shí
    zhōng
    zhēn
  • kōng
    lìng
    yuè
    shì
    ,
    ,
    kuì
    rén
  • yǐn
    chū
    chéng
    háo
    ,
    ,
    běi
    wàng
    shā
  • qiān
    xiāo
    tiáo
    ,
    ,
    bái
    yǐn
    hán
    shù
  • tóu
    mèi
    fèn
    mèn
    ,
    ,
    zhěn
    huái
    怀
    bǎi
  • gōng
    míng
    wèi
    ,
    ,
    xuán
    gǎi
  • shí
    zāi
    gǒu
    yǒu
    huì
    ,
    ,
    zhì
    luàn
    wéi
    míng
    shù
例句
到了清末,梁启超先生的“新文体”可算~。(朱自清《经典常谈·文第十三》)
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们