黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《满庭芳 茶》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|

北苑春风,方圭圆璧,万里名动京关。

碎身粉骨,功合上凌烟。

尊俎风流战胜,降春睡、开拓愁边。

纤纤捧,研膏浅乳,金缕鹧鸪斑。

相如,虽病渴,一觞一咏,宾有群贤。

为扶起灯前,醉玉颓山。

搜搅胸中万卷,还倾动、三峡词源。

归来晚,文君未寐,相对小窗前。

拼音
mǎn tíng fāng chá
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
běi yuàn chūn fēng fāng guī yuán wàn míng dòng jīng guān        suì shēn fěn gōng shàng líng yān        zūn fēng liú zhàn shèng jiàng chūn shuì kāi tuò chóu biān        xiān xiān pěng yán gāo qiǎn jīn zhè bān        xiàng suī bìng shāng yǒng bīn yǒu qún xián        wéi dēng qián zuì tuí shān        sōu jiǎo xiōng zhōng wàn juàn hái qīng dòng sān xiá yuán        guī lái wǎn wén jun1 wèi mèi xiàng duì xiǎo chuāng qián       
满庭芳 茶注音
  • mǎn
    tíng
    fāng
     
    chá
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • běi
    yuàn
    chūn
    fēng
    fāng
    guī
    yuán
    wàn
    míng
    dòng
    jīng
    guān
    suì
    shēn
    fěn
    gōng
    shàng
    líng
    yān
    zūn
    fēng
    liú
    zhàn
    shèng
    jiàng
    chūn
    shuì
    kāi
    tuò
    chóu
    biān
    xiān
    xiān
    pěng
    yán
    gāo
    qiǎn
    jīn
    zhè
    bān
    xiàng
    suī
    bìng
    shāng
    yǒng
    bīn
    yǒu
    qún
    xián
    wéi
    dēng
    qián
    zuì
    tuí
    shān
    sōu
    jiǎo
    xiōng
    zhōng
    wàn
    juàn
    hái
    qīng
    dòng
    sān
    xiá
    yuán
    guī
    lái
    wǎn
    wén
    jun1
    wèi
    mèi
    xiàng
    duì
    xiǎo
    chuāng
    qián

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1