叶梦得(1077~1148) 宋代词人。字少蕴。苏州吴县人。绍圣四年(1097)登进士第,历任翰林学士、户部尚书、江东安抚大使等官职。晚年隐居湖州弁山玲珑山石林,故号石林居士,所著诗文多以石林为名,如《石林燕语》、《石林词》、《石林诗话》等。绍兴十八年卒,年七十二。死后追赠检校少保。 在北宋末年到南宋前半期的词风变异过程中,叶梦得是起到先导和枢纽作用的重要词人。作为南渡词人中年辈较长的一位,叶梦得开拓了南宋前半期以"气"入词的词坛新路。叶词中的气主要表现在英雄气、狂气、逸气三方面。

叶梦得其它作品精选

zuopinjingxuan

《满庭芳·麦陇如云》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:叶梦得 | 类型:写雨|写风|写山|春雨|写草|写云|

麦陇如云,清风吹破,夜来疏雨才晴。

满川烟草,残照落微明。

缥渺危栏曲槛,遥天尽、日脚初平。

青林外,参差暝霭,萦带远山横。

孤城。

春雨过,绿阴是处,时有莺声。

问落絮游丝,毕竟何成。

信步苍苔绕遍,真堪付、闲客闲行。

微吟罢,重回皓首,江海渺遗情。

拼音
mǎn tíng fāng · · mài lǒng yún
[ [ sòng cháo ] ] mèng
mài lǒng yún qīng fēng chuī lái shū cái qíng        mǎn chuān yān cǎo cán zhào luò wēi míng        piāo miǎo wēi lán kǎn yáo tiān jìn jiǎo chū píng        qīng lín wài cān chà míng ǎi yíng dài yuǎn shān héng        chéng        chūn guò 绿 yīn shì chù shí yǒu yīng shēng        wèn luò yóu jìng chéng        xìn cāng tái rào biàn zhēn kān xián xián háng        wēi yín zhòng huí hào shǒu jiāng hǎi miǎo qíng       
满庭芳·麦陇如云注音
  • mǎn
    tíng
    fāng
    ·
    ·
    mài
    lǒng
    yún
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
  • mài
    lǒng
    yún
    qīng
    fēng
    chuī
    lái
    shū
    cái
    qíng
    mǎn
    chuān
    yān
    cǎo
    cán
    zhào
    luò
    wēi
    míng
    piāo
    miǎo
    wēi
    lán
    kǎn
    yáo
    tiān
    jìn
    jiǎo
    chū
    píng
    qīng
    lín
    wài
    cān
    chà
    míng
    ǎi
    yíng
    dài
    yuǎn
    shān
    héng
    chéng
    chūn
    guò
    绿
    yīn
    shì
    chù
    shí
    yǒu
    yīng
    shēng
    wèn
    luò
    yóu
    jìng
    chéng
    xìn
    cāng
    tái
    rào
    biàn
    zhēn
    kān
    xián
    xián
    háng
    wēi
    yín
    zhòng
    huí
    hào
    shǒu
    jiāng
    hǎi
    miǎo
    qíng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1