刘敏中(1243~1318) 元代文学家,字端甫,山东省济南市章丘市人。自幼卓异不凡,曾任中书掾、兵部主事、监察御史等职,因弹劾秉政的桑哥,辞职归乡。后又入为御史、御史都事、翰林直学士,兼国子祭洒、翰林学士承旨等,还曾宣抚辽东山北,拜河南行省参政等。刘敏中一生为官清正,以时事为忧。敢于对贵□横暴绳之以法,并上疏指陈时弊。仕世祖、成宗、武宗三朝,多为监察官,受到皇帝的嘉纳。刘敏中今存词 149首。大多是应酬之作,但在一些词中也透露出他"学古无成,于今何补"的岁月蹉跎的怅惘(〔木兰花慢〕《适得醉经乐章》),对"浮世匆匆如此,眼底风尘今古梦"的叹息(〔念奴娇〕《自述呈知己》),以及对"世事何穷"、"兵鏖蜗角"的感慨(〔沁园春〕...
《满江红 自述呈知己时有小言》
分享数:2
朝代: 元朝 | 作者:刘敏中 | 类型:写景|写风|写鸟|写马|男子|写酒|

鸟飞兔走,叹劳生、浮世匆匆如此。

眼底风尘今古梦,到了谁非谁是。

击短扶长,曲邀横结,为问都能几。

悠悠长啸,谩嗟真个男子。

数载黄卷青灯,种兰植蕙,颇遂平生喜。

冷笑纷纷儿女语,都付春风马耳。

美景良辰,亲朋密友,有酒何妨醉。

高歌一曲,二三知己知彼。

拼音
mǎn jiāng hóng shù chéng zhī shí yǒu xiǎo yán
[ [ yuán cháo ] ] liú mǐn zhōng
niǎo fēi zǒu tàn láo shēng shì cōng cōng        yǎn fēng chén jīn mèng dào le shuí fēi shuí shì        duǎn zhǎng yāo héng jié wéi wèn dōu néng        yōu yōu zhǎng xiào màn jiē zhēn nán        shù zǎi huáng juàn qīng dēng zhǒng lán zhí huì suí píng shēng        lěng xiào fēn fēn ér dōu chūn fēng ěr        měi jǐng liáng chén qīn péng yǒu yǒu jiǔ fáng zuì        gāo èr sān zhī zhī       
满江红 自述呈知己时有小言注音
  • mǎn
    jiāng
    hóng
     
    shù
    chéng
    zhī
    shí
    yǒu
    xiǎo
    yán
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    liú
    mǐn
    zhōng
  • niǎo
    fēi
    zǒu
    tàn
    láo
    shēng
    shì
    cōng
    cōng
    yǎn
    fēng
    chén
    jīn
    mèng
    dào
    le
    shuí
    fēi
    shuí
    shì
    duǎn
    zhǎng
    yāo
    héng
    jié
    wéi
    wèn
    dōu
    néng
    yōu
    yōu
    zhǎng
    xiào
    màn
    jiē
    zhēn
    nán
    shù
    zǎi
    huáng
    juàn
    qīng
    dēng
    zhǒng
    lán
    zhí
    huì
    suí
    píng
    shēng
    lěng
    xiào
    fēn
    fēn
    ér
    dōu
    chūn
    fēng
    ěr
    měi
    jǐng
    liáng
    chén
    qīn
    péng
    yǒu
    yǒu
    jiǔ
    fáng
    zuì
    gāo
    èr
    sān
    zhī
    zhī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1