王质,字华卿,太原祁人。五代祖通,字仲淹,隋末大儒,号文中子。通生福祚,终上蔡主簿。福祚生勉,登进士第,制策登科,位终宝鼎令。勉生怡,终渝州司户。怡生潜,扬州天长丞。质则潜之第五子。少负志操,以家世官卑,思立名于世,以大其门。寓居寿春,躬耕以养母,专以讲学为事,门人受业者大集其门。年甫强仕,不求闻达,亲友规之曰:“以华卿之才,取名位如俯拾地芥耳,安自苦于亹茸者乎?扬名显亲,非耕稼可致也。”质乃白于母,请赴乡举。  元和六年,登进士

王质其它作品精选

zuopinjingxuan

《满江红·落尽斜阳》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:王质 | 类型:写风|写花|写山|写人|写云|写羊|

落尽斜阳,尚有些、断霞残影。

甚弯环、东溪西巷,南岩北岭。

行熟更教羊引著,睡浓却被鸦惊醒。

渐孤村、树暗颤山敧,霜风冷。

人世里,嫌他蠢。

牛背上,输他稳。

但芒鞋一緉,蓑衣一领。

五脏荒陂蔬荐口,双髽幽崦花漫顶。

虽云乌、月黑路蒙笼,何曾窘。

拼音
mǎn jiāng hóng · · luò jìn xié yáng
[ [ sòng cháo ] ] wáng zhì
luò jìn xié yáng shàng yǒu xiē duàn xiá cán yǐng        shèn wān huán dōng 西 xiàng nán yán běi lǐng        háng shú gèng jiāo yáng yǐn zhe shuì nóng què bèi jīng xǐng        jiàn cūn shù àn chàn shān shuāng fēng lěng        rén shì xián chǔn        niú bèi shàng shū wěn        dàn máng xié liǎng suō lǐng        zāng huāng bēi shū jiàn kǒu shuāng zhuā yōu yān huā màn dǐng        suī yún yuè hēi méng lóng céng jiǒng       
满江红·落尽斜阳注音
  • mǎn
    jiāng
    hóng
    ·
    ·
    luò
    jìn
    xié
    yáng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    zhì
  • luò
    jìn
    xié
    yáng
    shàng
    yǒu
    xiē
    duàn
    xiá
    cán
    yǐng
    shèn
    wān
    huán
    dōng
    西
    xiàng
    nán
    yán
    běi
    lǐng
    háng
    shú
    gèng
    jiāo
    yáng
    yǐn
    zhe
    shuì
    nóng
    què
    bèi
    jīng
    xǐng
    jiàn
    cūn
    shù
    àn
    chàn
    shān
    shuāng
    fēng
    lěng
    rén
    shì
    xián
    chǔn
    niú
    bèi
    shàng
    shū
    wěn
    dàn
    máng
    xié
    liǎng
    suō
    lǐng
    zāng
    huāng
    bēi
    shū
    jiàn
    kǒu
    shuāng
    zhuā
    yōu
    yān
    huā
    màn
    dǐng
    suī
    yún
    yuè
    hēi
    méng
    lóng
    céng
    jiǒng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1