黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《玉京轩》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|写鸟|写雷|写草|写云|

苍山其下白玉京,五城十二楼,郁仪结邻常杲杲。

紫云黄雾鏁玄关,雷驱不祥电挥扫。

上有千年来归之白鹤,下有万世不凋之瑶草。

野僧云卧对开轩,一鉢安巢若飞鸟。

北风卷沙过夜窗,枕底鲸波撼蓬岛。

个中即是地行仙,但使心闲自难老。

拼音
jīng xuān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
cāng shān xià bái jīng chéng shí èr lóu jié lín cháng gǎo gǎo        yún huáng suǒ xuán guān léi xiáng diàn huī sǎo        shàng yǒu qiān nián lái guī zhī bái xià yǒu wàn shì diāo zhī yáo cǎo        sēng yún duì kāi xuān ān cháo ruò fēi niǎo        běi fēng juàn shā guò chuāng zhěn jīng hàn péng dǎo        zhōng shì háng xiān dàn shǐ 使 xīn xián nán lǎo       
玉京轩注音
  • jīng
    xuān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • cāng
    shān
    xià
    bái
    jīng
    chéng
    shí
    èr
    lóu
    jié
    lín
    cháng
    gǎo
    gǎo
    yún
    huáng
    suǒ
    xuán
    guān
    léi
    xiáng
    diàn
    huī
    sǎo
    shàng
    yǒu
    qiān
    nián
    lái
    guī
    zhī
    bái
    xià
    yǒu
    wàn
    shì
    diāo
    zhī
    yáo
    cǎo
    sēng
    yún
    duì
    kāi
    xuān
    ān
    cháo
    ruò
    fēi
    niǎo
    běi
    fēng
    juàn
    shā
    guò
    chuāng
    zhěn
    jīng
    hàn
    péng
    dǎo
    zhōng
    shì
    háng
    xiān
    dàn
    shǐ
    使
    xīn
    xián
    nán
    lǎo

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1