叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。淳熙五年(1178年),叶适中进士第二名(榜眼)。历仕孝宗、光宗、宁宗三朝,历官平江府观察推官、太学博士、尚书左选郎、国子司业、知泉州、兵部侍郎等职,曾参与策划“绍熙内禅”。叶适对外力主抗金,反对和议。韩侂胄谋划北伐时,叶适提出异议,韩侂胄不听,改授叶适为权工部侍郎、权吏部侍郎,兼直学士院。叶适不肯草诏。其后又建议防江,但韩侂胄仍不采纳。开禧北伐失败后,叶适出宝谟阁待制职、知建康府兼沿江制置使、节制江北诸州,因军政措置得宜,曾屡挫敌军锋锐。金兵退后,进宝文阁待制,兼江淮...
《葑门》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:叶适 | 类型:写花|写鱼|

遗墨固藏神,希圣非立我。

断后辄无前,实石即虚左。

品定赋纤洪,义明分勇懦。

端木语卫文,洙泗皆卿佐。

孔子叙夷齐,后进尚嵬琐。

从来一大事,几作鸿毛荷。

知非言所及,结网鱼受课。

谁持空空质,放纵无不可。

兹门小精庐,荒寂众万过。

欣余二三子,拙力守饥卧。

杨花安得揽,飞去天隅唾。

唯有露垂垂,满畦红药堕。

拼音
fēng mén
[ [ sòng cháo ] ] shì
cáng shén shèng fēi        duàn hòu zhé qián shí shí zuǒ        pǐn dìng xiān hóng míng fèn yǒng nuò        duān wèi wén zhū jiē qīng zuǒ        kǒng hòu jìn shàng wéi suǒ        cóng lái shì zuò hóng 鸿 máo        zhī fēi yán suǒ jié wǎng shòu        shuí chí kōng kōng zhì fàng zòng        mén xiǎo jīng huāng zhòng wàn guò        xīn èr sān zhuō shǒu        yáng huā ān lǎn fēi tiān tuò        wéi yǒu chuí chuí mǎn hóng yào duò       
葑门注音
  • fēng
    mén
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • cáng
    shén
    shèng
    fēi
    duàn
    hòu
    zhé
    qián
    shí
    shí
    zuǒ
    pǐn
    dìng
    xiān
    hóng
    míng
    fèn
    yǒng
    nuò
    duān
    wèi
    wén
    zhū
    jiē
    qīng
    zuǒ
    kǒng
    hòu
    jìn
    shàng
    wéi
    suǒ
    cóng
    lái
    shì
    zuò
    hóng
    鸿
    máo
    zhī
    fēi
    yán
    suǒ
    jié
    wǎng
    shòu
    shuí
    chí
    kōng
    kōng
    zhì
    fàng
    zòng
    mén
    xiǎo
    jīng
    huāng
    zhòng
    wàn
    guò
    xīn
    èr
    sān
    zhuō
    shǒu
    yáng
    huā
    ān
    lǎn
    fēi
    tiān
    tuò
    wéi
    yǒu
    chuí
    chuí
    mǎn
    hóng
    yào
    duò

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1