晁端礼(1046~1113) 北宋词人。名一作元礼。字次膺。开德府清丰县(今属河南)人,因其父葬于济州任城(今山东济宁),遂为任城人。一说徙家彭门(今江苏徐州)。晁补之称他为十二叔,常与唱和。神宗熙宁六年(1073)举进士,历单州城武主簿、瀛州防御推官,知州平恩县,官满授泰宁军节度推官,迁知大名府莘县事。因得罪上司,废徙达30年之久。徽宗政和三年(1113),由于蔡京举荐,应诏来到京城。适逢宫禁中莲荷初生,他进《并蒂芙蓉》词,大得徽宗称赏。于是以承事郎为大晟府协律。黄称他"与万俟雅言(咏)齐名,按月律进词"(《唐宋诸贤绝妙词选》卷七)。未及供职即病逝。
《金盏子·断魂凝睇》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:晁端礼 | 类型:写风|写山|写水|故国|追悔|写云|

断魂凝睇。

望故国迢迢,倦摇征辔。

恨满西风,有千里云山,万重烟水。

遥夜枕冷衾寒,数更筹无寐。

想伊家、应也背著孤灯,暗弹珠泪。

屈指。

重算归期,知他是何时见去里。

翻思绣阁旧时,无一事,只管爱争闲气。

及至恁地单栖,却千般追悔。

从今后,彼此记取,厌厌况味。

拼音
jīn zhǎn · · duàn hún níng
[ [ sòng cháo ] ] cháo duān
duàn hún níng        wàng guó tiáo tiáo juàn yáo zhēng pèi        hèn mǎn 西 fēng yǒu qiān yún shān wàn zhòng yān shuǐ        yáo zhěn lěng qīn hán shù gèng chóu mèi        xiǎng jiā yīng bèi zhe dēng àn dàn zhū lèi        zhǐ        zhòng suàn guī zhī shì shí jiàn        fān xiù jiù shí shì zhī guǎn ài zhēng xián        zhì nín dān què qiān bān zhuī huǐ        cóng jīn hòu yàn yàn kuàng wèi       
金盏子·断魂凝睇注音
  • jīn
    zhǎn
    ·
    ·
    duàn
    hún
    níng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    cháo
    duān
  • duàn
    hún
    níng
    wàng
    guó
    tiáo
    tiáo
    juàn
    yáo
    zhēng
    pèi
    hèn
    mǎn
    西
    fēng
    yǒu
    qiān
    yún
    shān
    wàn
    zhòng
    yān
    shuǐ
    yáo
    zhěn
    lěng
    qīn
    hán
    shù
    gèng
    chóu
    mèi
    xiǎng
    jiā
    yīng
    bèi
    zhe
    dēng
    àn
    dàn
    zhū
    lèi
    zhǐ
    zhòng
    suàn
    guī
    zhī
    shì
    shí
    jiàn
    fān
    xiù
    jiù
    shí
    shì
    zhī
    guǎn
    ài
    zhēng
    xián
    zhì
    nín
    dān
    què
    qiān
    bān
    zhuī
    huǐ
    cóng
    jīn
    hòu
    yàn
    yàn
    kuàng
    wèi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1