黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《和范信中寓居崇宁还雨二首·零》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写山|写人|写酒|

当年游侠成都路,黄犬苍鹰伐狐兔。

二十始肯为儒生,行寻丈人奉巾屦。

千江渺然万山阻,抱衣一囊遍处处。

或持剑挂宰上回,亦有酒罢壶中去。

昨来禅榻寄曲肱,上雨傍风破环堵。

何时鲲化北溟波,好在豹隐南山雾。

拼音
fàn xìn zhōng chóng níng hái èr shǒu · · líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
dāng nián yóu xiá chéng dōu huáng quǎn cāng yīng        èr shí shǐ kěn wéi shēng háng xún zhàng rén fèng jīn        qiān jiāng miǎo rán wàn shān bào náng biàn chù chù        huò chí jiàn guà zǎi shàng huí yǒu jiǔ zhōng        zuó lái chán gōng shàng bàng fēng huán        shí kūn huà běi míng hǎo zài bào yǐn nán shān       
和范信中寓居崇宁还雨二首·零注音
  • fàn
    xìn
    zhōng
    chóng
    níng
    hái
    èr
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • dāng
    nián
    yóu
    xiá
    chéng
    dōu
    huáng
    quǎn
    cāng
    yīng
    èr
    shí
    shǐ
    kěn
    wéi
    shēng
    háng
    xún
    zhàng
    rén
    fèng
    jīn
    qiān
    jiāng
    miǎo
    rán
    wàn
    shān
    bào
    náng
    biàn
    chù
    chù
    huò
    chí
    jiàn
    guà
    zǎi
    shàng
    huí
    yǒu
    jiǔ
    zhōng
    zuó
    lái
    chán
    gōng
    shàng
    bàng
    fēng
    huán
    shí
    kūn
    huà
    běi
    míng
    hǎo
    zài
    bào
    yǐn
    nán
    shān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1