黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《黄龙南禅师真赞》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写水|写鸟|

我手何似佛手,日中见斗。

我脚何似驴脚,锁却狗口。

生缘在甚麽处,黄茆里走。

乃有北溟之鲲,揭海生尘。

以长觜鸟啄其心肝肺,乃退藏於密。

待其化而为鹘,与之羽翼,九万里则风斯在下矣。

自为炉而熔凡圣之铜,乃将图南也。

道不虚行,是谓无功之功。

偏得其道者,一子一孙而已矣。

得其者,皆为万物之宗。

工以丹墨,得皮得骨。

我以无舌,赞水中月。

拼音
huáng lóng nán chán shī zhēn zàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
shǒu shǒu zhōng jiàn dòu        jiǎo jiǎo suǒ què gǒu kǒu        shēng yuán zài shèn me chù huáng máo zǒu        nǎi yǒu běi míng zhī kūn jiē hǎi shēng chén        zhǎng niǎo zhuó xīn gān fèi nǎi tuì 退 cáng        dài huà ér wéi zhī jiǔ wàn fēng zài xià        wéi ér róng fán shèng zhī tóng nǎi jiāng nán        dào háng shì wèi gōng zhī gōng        piān dào zhě sūn ér        zhě jiē wéi wàn zhī zōng        gōng dān        shé zàn shuǐ zhōng yuè       
黄龙南禅师真赞注音
  • huáng
    lóng
    nán
    chán
    shī
    zhēn
    zàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • shǒu
    shǒu
    zhōng
    jiàn
    dòu
    jiǎo
    jiǎo
    suǒ
    què
    gǒu
    kǒu
    shēng
    yuán
    zài
    shèn
    me
    chù
    huáng
    máo
    zǒu
    nǎi
    yǒu
    běi
    míng
    zhī
    kūn
    jiē
    hǎi
    shēng
    chén
    zhǎng
    niǎo
    zhuó
    xīn
    gān
    fèi
    nǎi
    tuì
    退
    cáng
    dài
    huà
    ér
    wéi
    zhī
    jiǔ
    wàn
    fēng
    zài
    xià
    wéi
    ér
    róng
    fán
    shèng
    zhī
    tóng
    nǎi
    jiāng
    nán
    dào
    háng
    shì
    wèi
    gōng
    zhī
    gōng
    piān
    dào
    zhě
    sūn
    ér
    zhě
    jiē
    wéi
    wàn
    zhī
    zōng
    gōng
    dān
    shé
    zàn
    shuǐ
    zhōng
    yuè

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1