李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《苦篁调啸引》
分享数: 53
朝代:唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写人|时事|

请说轩辕在时事,伶伦采竹二十四。

伶伦采之自昆丘,轩辕诏遣中分作十二。

伶伦以之正音律,轩辕以之调元气。

当时黄帝上天时,二十三管咸相随。

唯留一管人间吹,无德不能得此管,此管沉埋虞舜祠。

拼音
huáng diào xiào yǐn
[ [ táng cháo ] ]
qǐng shuō xuān yuán zài shí shì , , líng lún cǎi zhú èr shí       
líng lún cǎi zhī kūn qiū , , xuān yuán zhào qiǎn zhōng fèn zuò shí èr       
líng lún zhī zhèng yīn , , xuān yuán zhī diào yuán       
dāng shí huáng shàng tiān shí , , èr shí sān guǎn xián xiàng suí       
wéi liú guǎn rén jiān chuī , , néng guǎn , , guǎn chén mái shùn
苦篁调啸引注音
  • huáng
    diào
    xiào
    yǐn
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • qǐng
    shuō
    xuān
    yuán
    zài
    shí
    shì
    ,
    ,
    líng
    lún
    cǎi
    zhú
    èr
    shí
  • líng
    lún
    cǎi
    zhī
    kūn
    qiū
    ,
    ,
    xuān
    yuán
    zhào
    qiǎn
    zhōng
    fèn
    zuò
    shí
    èr
  • líng
    lún
    zhī
    zhèng
    yīn
    ,
    ,
    xuān
    yuán
    zhī
    diào
    yuán
  • dāng
    shí
    huáng
    shàng
    tiān
    shí
    ,
    ,
    èr
    shí
    sān
    guǎn
    xián
    xiàng
    suí
  • wéi
    liú
    guǎn
    rén
    jiān
    chuī
    ,
    ,
    néng
    guǎn
    ,
    ,
    guǎn
    chén
    mái
    shùn
例句
这两幅山水画~,很难分出高下。
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们