杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。

杜甫其它作品精选

zuopinjingxuan

《江畔独步寻花七绝句》
分享数: 177
朝代:唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写景|春天|写风|写花|写水|写人|看花|喜悦|桃花|江水|写塔|写酒|

江上被花恼不彻,无处告诉只颠狂。

走觅南邻爱酒伴,经旬出饮独空床。

稠花乱蕊畏江滨,行步欹危实怕春。

诗酒尚堪驱使在,未须料理白头人。

江深竹静两三家,多事红花映白花。

报答春光知有处,应须美酒送生涯。

东望少城花满烟,百花高楼更可怜。

谁能载酒开金盏,唤取佳人无绣筵。

黄师塔前江水东,春光懒困倚微风。

桃花一簇开无主,可爱深红爱浅红。

黄四娘家花满蹊,千朵万朵压枝低。

留连戏蝶时时舞,自在娇莺恰恰啼。

不是看花即索死,只恐花尽老相催。

繁枝容易纷纷落,嫩叶商量细细开。

拼音
jiāng pàn xún huā jué
[ [ táng cháo ] ]
jiāng shàng bèi huā nǎo chè , , chù gào zhī diān kuáng       
zǒu nán lín ài jiǔ bàn , , jīng xún chū yǐn kōng chuáng       
chóu huā luàn ruǐ wèi jiāng bīn , , háng wēi shí chūn       
shī jiǔ shàng kān shǐ 使 zài , , wèi liào bái tóu rén       
jiāng shēn zhú jìng liǎng sān jiā , , duō shì hóng huā yìng bái huā       
bào chūn guāng zhī yǒu chù , , yīng měi jiǔ sòng shēng       
dōng wàng shǎo chéng huā mǎn yān , , bǎi huā gāo lóu gèng lián       
shuí néng zǎi jiǔ kāi jīn zhǎn , , huàn jiā rén xiù yàn       
huáng shī qián jiāng shuǐ dōng , , chūn guāng lǎn kùn wēi fēng       
táo huā kāi zhǔ , , ài shēn hóng ài qiǎn hóng       
huáng niáng jiā huā mǎn , , qiān duǒ wàn duǒ zhī       
liú lián dié shí shí , , zài jiāo yīng qià qià       
shì kàn huā suǒ , , zhī kǒng huā jìn lǎo xiàng cuī       
fán zhī róng fēn fēn luò , , nèn shāng liàng kāi
江畔独步寻花七绝句注音
  • jiāng
    pàn
    xún
    huā
    jué
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • jiāng
    shàng
    bèi
    huā
    nǎo
    chè
    ,
    ,
    chù
    gào
    zhī
    diān
    kuáng
  • zǒu
    nán
    lín
    ài
    jiǔ
    bàn
    ,
    ,
    jīng
    xún
    chū
    yǐn
    kōng
    chuáng
  • chóu
    huā
    luàn
    ruǐ
    wèi
    jiāng
    bīn
    ,
    ,
    háng
    wēi
    shí
    chūn
  • shī
    jiǔ
    shàng
    kān
    shǐ
    使
    zài
    ,
    ,
    wèi
    liào
    bái
    tóu
    rén
  • jiāng
    shēn
    zhú
    jìng
    liǎng
    sān
    jiā
    ,
    ,
    duō
    shì
    hóng
    huā
    yìng
    bái
    huā
  • bào
    chūn
    guāng
    zhī
    yǒu
    chù
    ,
    ,
    yīng
    měi
    jiǔ
    sòng
    shēng
  • dōng
    wàng
    shǎo
    chéng
    huā
    mǎn
    yān
    ,
    ,
    bǎi
    huā
    gāo
    lóu
    gèng
    lián
  • shuí
    néng
    zǎi
    jiǔ
    kāi
    jīn
    zhǎn
    ,
    ,
    huàn
    jiā
    rén
    xiù
    yàn
  • huáng
    shī
    qián
    jiāng
    shuǐ
    dōng
    ,
    ,
    chūn
    guāng
    lǎn
    kùn
    wēi
    fēng
  • táo
    huā
    kāi
    zhǔ
    ,
    ,
    ài
    shēn
    hóng
    ài
    qiǎn
    hóng
  • huáng
    niáng
    jiā
    huā
    mǎn
    ,
    ,
    qiān
    duǒ
    wàn
    duǒ
    zhī
  • liú
    lián
    dié
    shí
    shí
    ,
    ,
    zài
    jiāo
    yīng
    qià
    qià
  • shì
    kàn
    huā
    suǒ
    ,
    ,
    zhī
    kǒng
    huā
    jìn
    lǎo
    xiàng
    cuī
  • fán
    zhī
    róng
    fēn
    fēn
    luò
    ,
    ,
    nèn
    shāng
    liàng
    kāi
译文及注释

译文两只黄鹂在柳枝上鸣叫,一行白鹭在天空中飞翔。窗口可以看见西岭千年不化的积雪, 门口停泊着从东吴万里迢迢开来的船只。

注释西岭:西岭雪山。千秋雪:指西岭雪山上千年不化的积雪。泊:停泊。东吴:古时候吴国的领地。万里船:不远万里开来的船只。“绝句”是诗的名称,并不直接表示诗的内容。这种形式便于用来写一景一物,抒发作者一瞬间的感受。诗人偶有所见,触发了内心的激情,信手把诗人自己的感受写下来,一时不去拟题,便用诗的格律“绝句”作为题目。杜甫用这一形式写了一组诗,共四首,用“绝句”为总题。《绝句·两个黄鹂鸣翠柳》是其中的一首。 诗歌以自然美景,透一种清新轻松的情调氛围。前两句,以“黄”衬“翠”,以“白”衬“青”,色彩鲜明,更托出早春的生机初发的气息。首句写黄鹂居柳上而鸣,与下句写白鹭飞翔上天,空间开阔了不少,由下而上,由近而远。“窗含西岭千秋雪”上两句已点明,当时正是早春之际,冬季的秋雪欲融未融,这就给读者一种湿润的感受。末句更进一步写出了杜甫当时的复杂心情——说船来自“东吴”,此句表战乱平定,交通恢复,诗人睹物生情,想念故乡。

例句
宫保~,兄弟实在钦佩的。(清·刘鹗《老残游记》第六回)
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们