làn
烂
kē
柯
shān
山
sì
四
shǒu
首
。
。
zuì
最
gāo
高
dǐng
顶
[
[
táng
唐
cháo
朝
]
]
wèi
未
zhī
知
bái
白
yún
云
yǐn
引
cè
策
zhàng
杖
,
,
tái
苔
jìng
径
shuí
谁
wǎng
往
hái
还
。
。
jiàn
渐
jiàn
见
sōng
松
shù
树
yǎn
偃
,
,
shí
时
wén
闻
niǎo
鸟
shēng
声
xián
闲
。
。
huō
豁
rán
然
xuān
喧
fēn
氛
jìn
尽
,
,
dú
独
duì
对
wàn
万
zhòng
重
shān
山
。
。