sāi
塞
shàng
上
chūn
春
huái
怀
[
[
táng
唐
cháo
朝
]
]
wǔ
武
yuán
元
héng
衡
dōng
东
fēng
风
hé
河
wài
外
wǔ
五
chéng
城
xuān
喧
,
,
nán
南
kè
客
zhēng
征
páo
袍
mǎn
满
lèi
泪
hén
痕
。
。
chóu
愁
zhì
至
dú
独
dēng
登
gāo
高
chù
处
wàng
望
,
,
ǎi
蔼
rán
然
yún
云
shù
树
zhòng
重
shāng
伤
hún
魂
。
。