韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。

韩愈其它作品精选

zuopinjingxuan

《琴操十首。别鹄操》
分享数: 92
朝代:唐朝 | 作者:韩愈 | 类型:写山|写水|写鸟|山川|父母|写云|

(商陵穆子,娶妻五年无子。

父母欲其改娶,其妻闻之, 中夜悲啸,穆子感之而作。

本词云:将乖比翼隔天端, 山川悠远路漫漫,揽衾不寐食忘飧) 雄鹄衔枝来,雌鹄啄泥归。

巢成不生子,大义当乖离。

江汉水之大,鹄身鸟之微。

更无相逢日,且可绕树相随飞。

拼音
qín cāo shí shǒu bié cāo
[ [ táng cháo ] ] hán
( ( shāng líng , , nián       
gǎi , , wén zhī , ,        zhōng bēi xiào , , gǎn zhī ér zuò       
běn yún : : jiāng guāi tiān duān , ,        shān chuān yōu yuǎn màn màn , , lǎn qīn mèi shí wàng sūn ) )        xióng xián zhī lái , , zhuó guī       
cháo chéng shēng , , dāng guāi       
jiāng hàn shuǐ zhī , , shēn niǎo zhī wēi       
gèng xiàng féng , , qiě rào shù xiàng suí fēi
琴操十首。别鹄操注音
  • qín
    cāo
    shí
    shǒu
    bié
    cāo
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    hán
  • (
    (
    shāng
    líng
    ,
    ,
    nián
  • gǎi
    ,
    ,
    wén
    zhī
    ,
    ,
     
    zhōng
    bēi
    xiào
    ,
    ,
    gǎn
    zhī
    ér
    zuò
  • běn
    yún
    :
    :
    jiāng
    guāi
    tiān
    duān
    ,
    ,
     
    shān
    chuān
    yōu
    yuǎn
    màn
    màn
    ,
    ,
    lǎn
    qīn
    mèi
    shí
    wàng
    sūn
    )
    )
     
    xióng
    xián
    zhī
    lái
    ,
    ,
    zhuó
    guī
  • cháo
    chéng
    shēng
    ,
    ,
    dāng
    guāi
  • jiāng
    hàn
    shuǐ
    zhī
    ,
    ,
    shēn
    niǎo
    zhī
    wēi
  • gèng
    xiàng
    féng
    ,
    ,
    qiě
    rào
    shù
    xiàng
    suí
    fēi
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们