苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《和穆父新凉》
分享数:7
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写风|写鸟|写湖|写鱼|写酒|

家居妻儿号,出仕猿鹤怨。

未能逐什一,安敢抟九万。

常恐樗栎身,坐缠冠盖蔓。

受恩如负债,粗报乃焚券。

但知眠牛衣,宁免刺虎圈。

清风来既雨,新稻香可饭。

紫螯应已肥,白酒谁能劝。

君今崔蔡手,政比张赵健。

三公行可致,一语先自献。

幸推江湖心,适我鱼鸟愿。

拼音
xīn liáng
[ [ sòng cháo ] ] shì
jiā ér hào chū shì yuán yuàn        wèi néng zhú shí ān gǎn tuán jiǔ wàn        cháng kǒng chū shēn zuò chán guàn gài màn        shòu ēn zhài bào nǎi fén quàn        dàn zhī mián niú níng miǎn quān        qīng fēng lái xīn dào xiāng fàn        áo yīng féi bái jiǔ shuí néng quàn        jun1 jīn cuī cài shǒu zhèng zhāng zhào jiàn        sān gōng háng zhì xiān xiàn        xìng tuī jiāng xīn shì niǎo yuàn       
和穆父新凉注音
  • xīn
    liáng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • jiā
    ér
    hào
    chū
    shì
    yuán
    yuàn
    wèi
    néng
    zhú
    shí
    ān
    gǎn
    tuán
    jiǔ
    wàn
    cháng
    kǒng
    chū
    shēn
    zuò
    chán
    guàn
    gài
    màn
    shòu
    ēn
    zhài
    bào
    nǎi
    fén
    quàn
    dàn
    zhī
    mián
    niú
    níng
    miǎn
    quān
    qīng
    fēng
    lái
    xīn
    dào
    xiāng
    fàn
    áo
    yīng
    féi
    bái
    jiǔ
    shuí
    néng
    quàn
    jun1
    jīn
    cuī
    cài
    shǒu
    zhèng
    zhāng
    zhào
    jiàn
    sān
    gōng
    háng
    zhì
    xiān
    xiàn
    xìng
    tuī
    jiāng
    xīn
    shì
    niǎo
    yuàn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1