苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。

苏轼其它作品精选

zuopinjingxuan

《春日词(四时词)》
分享数: 512
朝代:宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:|写雪|写风|写水|写人|春愁|写云|写风|写云|写雪

春云阴阴雪欲落,东风和冷惊罗幕。

渐看远水绿生漪,未放小桃红入萼。

佳人瘦尽雪肤肌,眉敛春愁知为谁。

深院无人剪刀响,应将白纻作春衣。

垂柳阴阴日初永,蔗浆酪粉金盘冷。

帘额低垂紫燕忙,蜜脾已满黄蜂静。

高楼睡起翠眉嚬,枕破斜红未肯匀。

玉腕半揎云碧袖,楼前知有断肠人。

新愁旧恨眉生绿,粉汗余香在蕲竹。

象床素手熨寒衣,烁烁风灯动华屋。

夜香烧罢掩重扃,香雾空濛月满庭。

抱琴转轴无人见,门外空闻裂帛声。

霜叶萧萧鸣屋角,黄昏斗觉罗衾薄。

夜风摇动镇帷犀,酒醒梦回闻雪落。

起来呵手画双鸦,醉脸轻匀衬眼霞。

真态香生谁画得,玉如纤手嗅梅花。

拼音
chūn ( ( shí ) )
[ [ sòng cháo ] ] shì
chūn yún yīn yīn xuě luò dōng fēng lěng jīng luó       
jiàn kàn yuǎn shuǐ 绿 shēng wèi fàng xiǎo táo hóng è       
jiā rén shòu jìn xuě méi liǎn chūn chóu zhī wéi shuí       
shēn yuàn rén jiǎn dāo xiǎng yīng jiāng bái zhù zuò chūn       
chuí liǔ yīn yīn chū yǒng zhè jiāng lào fěn jīn pán lěng       
lián é chuí yàn máng mǎn huáng fēng jìng       
gāo lóu shuì cuì méi pín zhěn xié hóng wèi kěn yún       
wàn bàn xuān yún xiù lóu qián zhī yǒu duàn cháng rén       
xīn chóu jiù hèn méi shēng 绿 fěn hàn xiāng zài zhú       
xiàng chuáng shǒu yùn hán shuò shuò fēng dēng dòng huá       
xiāng shāo yǎn zhòng jiōng xiāng kōng méng yuè mǎn tíng       
bào qín zhuǎn zhóu rén jiàn mén wài kōng wén liè shēng       
shuāng xiāo xiāo míng jiǎo huáng hūn dòu jiào luó qīn báo       
fēng yáo dòng zhèn wéi jiǔ xǐng mèng huí wén xuě luò       
lái shǒu huà shuāng zuì liǎn qīng yún chèn yǎn xiá       
zhēn tài xiāng shēng shuí huà xiān shǒu xiù méi huā
春日词(四时词)注音
  • chūn
    (
    (
    shí
    )
    )
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • chūn
    yún
    yīn
    yīn
    xuě
    luò
    dōng
    fēng
    lěng
    jīng
    luó
  • jiàn
    kàn
    yuǎn
    shuǐ
    绿
    shēng
    wèi
    fàng
    xiǎo
    táo
    hóng
    è
  • jiā
    rén
    shòu
    jìn
    xuě
    méi
    liǎn
    chūn
    chóu
    zhī
    wéi
    shuí
  • shēn
    yuàn
    rén
    jiǎn
    dāo
    xiǎng
    yīng
    jiāng
    bái
    zhù
    zuò
    chūn
  • chuí
    liǔ
    yīn
    yīn
    chū
    yǒng
    zhè
    jiāng
    lào
    fěn
    jīn
    pán
    lěng
  • lián
    é
    chuí
    yàn
    máng
    mǎn
    huáng
    fēng
    jìng
  • gāo
    lóu
    shuì
    cuì
    méi
    pín
    zhěn
    xié
    hóng
    wèi
    kěn
    yún
  • wàn
    bàn
    xuān
    yún
    xiù
    lóu
    qián
    zhī
    yǒu
    duàn
    cháng
    rén
  • xīn
    chóu
    jiù
    hèn
    méi
    shēng
    绿
    fěn
    hàn
    xiāng
    zài
    zhú
  • xiàng
    chuáng
    shǒu
    yùn
    hán
    shuò
    shuò
    fēng
    dēng
    dòng
    huá
  • xiāng
    shāo
    yǎn
    zhòng
    jiōng
    xiāng
    kōng
    méng
    yuè
    mǎn
    tíng
  • bào
    qín
    zhuǎn
    zhóu
    rén
    jiàn
    mén
    wài
    kōng
    wén
    liè
    shēng
  • shuāng
    xiāo
    xiāo
    míng
    jiǎo
    huáng
    hūn
    dòu
    jiào
    luó
    qīn
    báo
  • fēng
    yáo
    dòng
    zhèn
    wéi
    jiǔ
    xǐng
    mèng
    huí
    wén
    xuě
    luò
  • lái
    shǒu
    huà
    shuāng
    zuì
    liǎn
    qīng
    yún
    chèn
    yǎn
    xiá
  • zhēn
    tài
    xiāng
    shēng
    shuí
    huà
    xiān
    shǒu
    xiù
    méi
    huā
例句
姚君一到衙门,快活~,即唤本衙门书吏,把察院的说话,一一对他说了。(明·东鲁古狂生《醉醒石》第一回)
春日词(四时词)译文

春云阴阴雪想落,东风和冷惊罗幕。

渐渐看远处的水绿色生漪,没有放进小桃红花朵。

佳人瘦尽雪肌肤肌肤,眉敛春愁知道是谁。

深院没有人剪刀响,应将白纡作春衣。

垂柳阴阴太阳刚永远,甘蔗浆奶酪粉金盘冷。

帘额头低垂紫燕子忙,蜜脾已满黄蜂静。

高楼睡起翠眉颦,在打败斜红不肯匀。

玉腕半挽袖说碧,楼前有断肠人知道。

新愁旧恨眉生绿,粉汗多香在蕲县竹。

象牙床一直手熨寒衣,闪烁烁风灯动华屋。

夜香烧除掩重锁,雾气迷茫月满院香,

抱琴转轴没有人看见,门外一撕帛声。

霜叶萧萧鸣屋角,黄昏斗觉罗衾薄。

夜里大风摇动镇于犀牛,酒醒梦回听到雪落。

起来呵手画双鸦,醉脸轻匀衬眼霞。

真态香生谁画得,玉如纤细的手闻梅花。

  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们