李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《舞曲歌辞·公莫舞歌》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写花|写水|写人|写云|

方花古础排九楹,刺豹淋血盛银罂。

华筵鼓吹无桐竹,长刀直立割鸣筝。

横楣粗锦生红纬,日炙锦嫣王未醉。

腰下三看宝玦光,项庄掉箭拦前起。

材官小臣公莫舞,座上真人赤龙子。

芒砀云瑞抱天回,咸阳王气清如水。

铁枢铁楗重束关,大旗五丈撞双环。

汉王今日须秦印,绝膑刳肠臣不论。

拼音
· · gōng
[ [ táng cháo ] ]
fāng huā chǔ pái jiǔ yíng bào lín xuè shèng yín yīng        huá yàn chuī tóng zhú zhǎng dāo zhí míng zhēng        héng méi jǐn shēng hóng wěi zhì jǐn yān wáng wèi zuì        yāo xià sān kàn bǎo jué guāng xiàng zhuāng diào jiàn lán qián        cái guān xiǎo chén gōng zuò shàng zhēn rén chì lóng        máng dàng yún ruì bào tiān huí xián yáng wáng qīng shuǐ        tiě shū tiě jiàn zhòng shù guān zhàng zhuàng shuāng huán        hàn wáng jīn qín yìn jué bìn cháng chén lùn       
舞曲歌辞·公莫舞歌注音
  • ·
    ·
    gōng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • fāng
    huā
    chǔ
    pái
    jiǔ
    yíng
    bào
    lín
    xuè
    shèng
    yín
    yīng
    huá
    yàn
    chuī
    tóng
    zhú
    zhǎng
    dāo
    zhí
    míng
    zhēng
    héng
    méi
    jǐn
    shēng
    hóng
    wěi
    zhì
    jǐn
    yān
    wáng
    wèi
    zuì
    yāo
    xià
    sān
    kàn
    bǎo
    jué
    guāng
    xiàng
    zhuāng
    diào
    jiàn
    lán
    qián
    cái
    guān
    xiǎo
    chén
    gōng
    zuò
    shàng
    zhēn
    rén
    chì
    lóng
    máng
    dàng
    yún
    ruì
    bào
    tiān
    huí
    xián
    yáng
    wáng
    qīng
    shuǐ
    tiě
    shū
    tiě
    jiàn
    zhòng
    shù
    guān
    zhàng
    zhuàng
    shuāng
    huán
    hàn
    wáng
    jīn
    qín
    yìn
    jué
    bìn
    cháng
    chén
    lùn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1