杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。
《相和歌辞·后苦寒行二首》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写雪|写风|写人|

南纪巫庐瘴不绝,太古已来无尺雪。

蛮夷长老怨苦寒,昆仑天关冻应折。

玄猿口噤不能啸,白鹄翅垂眼流血,安得春泥补地裂。

晚来江门失大木,猛风中夜吹白屋。

天兵断斩青海戎,杀气南行动坤轴,不尔苦寒何太酷。

巴东之峡生凌凘,彼苍回轩人得知。

拼音
xiàng · · hòu hán háng èr shǒu
[ [ táng cháo ] ]
nán zhàng jué tài lái chǐ xuě        mán zhǎng lǎo yuàn hán kūn lún tiān guān dòng yīng shé        xuán yuán kǒu jìn néng xiào bái chì chuí yǎn liú xuè ān chūn liè        wǎn lái jiāng mén shī měng fēng zhōng chuī bái        tiān bīng duàn zhǎn qīng hǎi róng shā nán háng dòng kūn zhóu ěr hán tài        dōng zhī xiá shēng líng cāng huí xuān rén zhī       
相和歌辞·后苦寒行二首注音
  • xiàng
    ·
    ·
    hòu
    hán
    háng
    èr
    shǒu
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • nán
    zhàng
    jué
    tài
    lái
    chǐ
    xuě
    mán
    zhǎng
    lǎo
    yuàn
    hán
    kūn
    lún
    tiān
    guān
    dòng
    yīng
    shé
    xuán
    yuán
    kǒu
    jìn
    néng
    xiào
    bái
    chì
    chuí
    yǎn
    liú
    xuè
    ān
    chūn
    liè
    wǎn
    lái
    jiāng
    mén
    shī
    měng
    fēng
    zhōng
    chuī
    bái
    tiān
    bīng
    duàn
    zhǎn
    qīng
    hǎi
    róng
    shā
    nán
    háng
    dòng
    kūn
    zhóu
    ěr
    hán
    tài
    dōng
    zhī
    xiá
    shēng
    líng
    cāng
    huí
    xuān
    rén
    zhī

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1