苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《满江红 寄鄂州朱使君寿昌》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写花|写山|思归|写云|

江汉西来,高楼下、蒲萄深碧。

犹自带、岷峨云浪,锦江春色。

君是南山遗爱守,我为剑外思归客。

对此间、风物岂无情,殷勤说。

江表传,君休读。

狂处士,真堪惜。

空洲对鹦鹉,苇花萧瑟。

不独笑书生争底事,曹公黄祖俱飘忽。

愿使君、还赋谪仙诗,追黄鹤。

拼音
mǎn jiāng hóng è zhōu zhū shǐ 使 jun1 shòu 寿 chāng
[ [ sòng cháo ] ] shì
jiāng hàn 西 lái gāo lóu xià táo shēn        yóu dài mín é yún làng jǐn jiāng chūn        jun1 shì nán shān ài shǒu wéi jiàn wài guī        duì jiān fēng qíng yīn qín shuō        jiāng biǎo chuán jun1 xiū        kuáng chù shì zhēn kān        kōng zhōu duì yīng wěi huā xiāo        xiào shū shēng zhēng shì cáo gōng huáng piāo        yuàn shǐ 使 jun1 hái zhé xiān shī zhuī huáng       
满江红 寄鄂州朱使君寿昌注音
  • mǎn
    jiāng
    hóng
     
    è
    zhōu
    zhū
    shǐ
    使
    jun1
    shòu
    寿
    chāng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • jiāng
    hàn
    西
    lái
    gāo
    lóu
    xià
    táo
    shēn
    yóu
    dài
    mín
    é
    yún
    làng
    jǐn
    jiāng
    chūn
    jun1
    shì
    nán
    shān
    ài
    shǒu
    wéi
    jiàn
    wài
    guī
    duì
    jiān
    fēng
    qíng
    yīn
    qín
    shuō
    jiāng
    biǎo
    chuán
    jun1
    xiū
    kuáng
    chù
    shì
    zhēn
    kān
    kōng
    zhōu
    duì
    yīng
    wěi
    huā
    xiāo
    xiào
    shū
    shēng
    zhēng
    shì
    cáo
    gōng
    huáng
    piāo
    yuàn
    shǐ
    使
    jun1
    hái
    zhé
    xiān
    shī
    zhuī
    huáng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1