蒙亭_拼音版
原文《蒙亭
朝代:宋朝 | 作者:王安石 | 类型:写雪 写风 写山 写人 山林 写梅

隐者委所逢,在物无不足。

山林与城市,语道归一毂。

诗人论巨细,此指尚局束。

颇知区区者,自屏忍所欲。

孰识古之人,超然遗耳目。

岂於喧与静,趣舍有偏独。

命亭今何为,似乃畏惊俗。

至意不标揭,小名聊自属。

夏风檐楹寒,冬雪窗户燠。

春樊乱梅柳,秋径深松菊。

壶觞日笑傲,裙屣相追逐。

此乐已难言,持琴作新曲。

  • méng
    tíng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    ān
    shí
  • yǐn
    zhě
    wěi
    suǒ
    féng
    zài
    shān
    lín
    chéng
    shì
    dào
    guī
    shī
    rén
    lùn
    zhǐ
    shàng
    shù
    zhī
    zhě
    píng
    rěn
    suǒ
    shú
    shí
    zhī
    rén
    chāo
    rán
    ěr
    xuān
    jìng
    shě
    yǒu
    piān
    mìng
    tíng
    jīn
    wéi
    nǎi
    wèi
    jīng
    zhì
    biāo
    jiē
    xiǎo
    míng
    liáo
    shǔ
    xià
    fēng
    yán
    yíng
    hán
    dōng
    xuě
    chuāng
    chūn
    fán
    luàn
    méi
    liǔ
    qiū
    jìng
    shēn
    sōng
    shāng
    xiào
    ào
    qún
    xiàng
    zhuī
    zhú
    nán
    yán
    chí
    qín
    zuò
    xīn