苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《雨中过舒教授》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写风|写人|美人|忧患|

疏疏帘外竹,浏浏竹间雨。

窗扉静无尘,几砚寒生雾。

美人乐幽独,有得缘无慕。

坐依蒲褐禅,起听风瓯语。

客来淡无有,洒扫凉冠屦。

浓茗洗积昏,妙香净浮虑。

归来北堂暗,一一微萤度。

此生忧患中,一饷安闲处。

飞鸢悔前笑,黄犬悲晚悟。

自非陶靖节,谁识此闲趣。

拼音
zhōng guò shū jiāo shòu
[ [ sòng cháo ] ] shì
shū shū lián wài zhú liú liú zhú jiān        chuāng fēi jìng chén yàn hán shēng        měi rén yōu yǒu yuán        zuò chán tīng fēng ōu        lái dàn yǒu sǎo liáng guàn        nóng míng hūn miào xiāng jìng        guī lái běi táng àn wēi yíng        shēng yōu huàn zhōng xiǎng ān xián chù        fēi yuān huǐ qián xiào huáng quǎn bēi wǎn        fēi táo jìng jiē shuí shí xián       
雨中过舒教授注音
  • zhōng
    guò
    shū
    jiāo
    shòu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • shū
    shū
    lián
    wài
    zhú
    liú
    liú
    zhú
    jiān
    chuāng
    fēi
    jìng
    chén
    yàn
    hán
    shēng
    měi
    rén
    yōu
    yǒu
    yuán
    zuò
    chán
    tīng
    fēng
    ōu
    lái
    dàn
    yǒu
    sǎo
    liáng
    guàn
    nóng
    míng
    hūn
    miào
    xiāng
    jìng
    guī
    lái
    běi
    táng
    àn
    wēi
    yíng
    shēng
    yōu
    huàn
    zhōng
    xiǎng
    ān
    xián
    chù
    fēi
    yuān
    huǐ
    qián
    xiào
    huáng
    quǎn
    bēi
    wǎn
    fēi
    táo
    jìng
    jiē
    shuí
    shí
    xián

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1