叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。淳熙五年(1178年),叶适中进士第二名(榜眼)。历仕孝宗、光宗、宁宗三朝,历官平江府观察推官、太学博士、尚书左选郎、国子司业、知泉州、兵部侍郎等职,曾参与策划“绍熙内禅”。叶适对外力主抗金,反对和议。韩侂胄谋划北伐时,叶适提出异议,韩侂胄不听,改授叶适为权工部侍郎、权吏部侍郎,兼直学士院。叶适不肯草诏。其后又建议防江,但韩侂胄仍不采纳。开禧北伐失败后,叶适出宝谟阁待制职、知建康府兼沿江制置使、节制江北诸州,因军政措置得宜,曾屡挫敌军锋锐。金兵退后,进宝文阁待制,兼江淮...
《冯公岭》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:叶适 | 类型:写雨|写花|写山|写人|写草|写云|

冯公此山民,昔开此山居。

屈盘五十里,陟降皆林庐。

公今去不存,耕凿自有余。

凤篁生谷隧,雨旆来岩虚。

人随乱云入,咫尺声相呼。

四时草木香,异类果蔌腴。

棌薪得崖花,结缀成襟裾。

此亦佳窟宅,可对幽人娱。

何必种桃源,始入仙者图。

瓯闽两邦士,汹汹日夜趋。

辛勤起芒屩,邂逅乘轮车。

山人老白首,名氏不见书。

我独何为者,拊身念居诸。

拼音
féng gōng lǐng
[ [ sòng cháo ] ] shì
féng gōng shān mín kāi shān        pán shí zhì jiàng jiē lín        gōng jīn cún gēng záo yǒu        fèng huáng shēng suì pèi lái yán        rén suí luàn yún zhǐ chǐ shēng xiàng        shí cǎo xiāng lèi guǒ        cài xīn huā jié zhuì chéng jīn        jiā zhái duì yōu rén        zhǒng táo yuán shǐ xiān zhě        ōu mǐn liǎng bāng shì xiōng xiōng        xīn qín máng juē xiè hòu chéng lún chē        shān rén lǎo bái shǒu míng shì jiàn shū        wéi zhě shēn niàn zhū       
冯公岭注音
  • féng
    gōng
    lǐng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • féng
    gōng
    shān
    mín
    kāi
    shān
    pán
    shí
    zhì
    jiàng
    jiē
    lín
    gōng
    jīn
    cún
    gēng
    záo
    yǒu
    fèng
    huáng
    shēng
    suì
    pèi
    lái
    yán
    rén
    suí
    luàn
    yún
    zhǐ
    chǐ
    shēng
    xiàng
    shí
    cǎo
    xiāng
    lèi
    guǒ
    cài
    xīn
    huā
    jié
    zhuì
    chéng
    jīn
    jiā
    zhái
    duì
    yōu
    rén
    zhǒng
    táo
    yuán
    shǐ
    xiān
    zhě
    ōu
    mǐn
    liǎng
    bāng
    shì
    xiōng
    xiōng
    xīn
    qín
    máng
    juē
    xiè
    hòu
    chéng
    lún
    chē
    shān
    rén
    lǎo
    bái
    shǒu
    míng
    shì
    jiàn
    shū
    wéi
    zhě
    shēn
    niàn
    zhū

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1