温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《东郊行》
分享数: 66
朝代:唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写马|写人|别离|人生|写草|写鱼|

斗鸡台下东西道,柳覆班骓蝶萦草。

坱霭韶容锁澹愁, 青筐叶尽蚕应老。

绿渚幽香生白蘋,差差小浪吹鱼鳞。

王孙骑马有归意,林彩着空如细尘。

安得人生各相守, 烧船破栈休驰走。

世上方应无别离,路傍更长千株柳。

拼音
dōng jiāo háng
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
dòu tái xià dōng 西 dào , , liǔ bān zhuī dié yíng cǎo       
yǎng ǎi sháo róng suǒ dàn chóu , ,        qīng kuāng jìn cán yīng lǎo       
绿 zhǔ yōu xiāng shēng bái pín , , chà chà xiǎo làng chuī lín       
wáng sūn yǒu guī , , lín cǎi zhe kōng chén       
ān rén shēng xiàng shǒu , ,        shāo chuán zhàn xiū chí zǒu       
shì shàng fāng yīng bié , , bàng gèng zhǎng qiān zhū liǔ
东郊行注音
  • dōng
    jiāo
    háng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • dòu
    tái
    xià
    dōng
    西
    dào
    ,
    ,
    liǔ
    bān
    zhuī
    dié
    yíng
    cǎo
  • yǎng
    ǎi
    sháo
    róng
    suǒ
    dàn
    chóu
    ,
    ,
     
    qīng
    kuāng
    jìn
    cán
    yīng
    lǎo
  • 绿
    zhǔ
    yōu
    xiāng
    shēng
    bái
    pín
    ,
    ,
    chà
    chà
    xiǎo
    làng
    chuī
    lín
  • wáng
    sūn
    yǒu
    guī
    ,
    ,
    lín
    cǎi
    zhe
    kōng
    chén
  • ān
    rén
    shēng
    xiàng
    shǒu
    ,
    ,
     
    shāo
    chuán
    zhàn
    xiū
    chí
    zǒu
  • shì
    shàng
    fāng
    yīng
    bié
    ,
    ,
    bàng
    gèng
    zhǎng
    qiān
    zhū
    liǔ
  • 古诗词学习网
    • 关于我们
    • 免责声明
    • 广告服务
    • 联系我们
    • 友情链接
  • 关注我们
  • 关注我们