黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《古乐府白紵四时歌·一》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写景|写风|写山|写人|少年|写酒|

北风降霜松柏雕,天形惨澹光景销。

山河夜半失故处,何地藏舟无动摇。

少年志愿不成就,故年主人且恩旧。

及河之清八月来,斗酒聊为社公寿。

拼音
bái zhù shí · ·
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
běi fēng jiàng shuāng sōng bǎi diāo tiān xíng cǎn dàn guāng jǐng xiāo        shān bàn shī chù cáng zhōu dòng yáo        shǎo nián zhì yuàn chéng jiù nián zhǔ rén qiě ēn jiù        zhī qīng yuè lái dòu jiǔ liáo wéi shè gōng shòu 寿       
古乐府白紵四时歌·一注音
  • bái
    zhù
    shí
    ·
    ·
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • běi
    fēng
    jiàng
    shuāng
    sōng
    bǎi
    diāo
    tiān
    xíng
    cǎn
    dàn
    guāng
    jǐng
    xiāo
    shān
    bàn
    shī
    chù
    cáng
    zhōu
    dòng
    yáo
    shǎo
    nián
    zhì
    yuàn
    chéng
    jiù
    nián
    zhǔ
    rén
    qiě
    ēn
    jiù
    zhī
    qīng
    yuè
    lái
    dòu
    jiǔ
    liáo
    wéi
    shè
    gōng
    shòu
    寿

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1