薛据,盛唐诗坛著名诗人,杜甫、王维诗中作“薛璩”,其兄薛播、薛揔,名皆从手旁,知当以薛据为正,“璩”或为后世板划之误。唐河东宝鼎(今山西万荣县)人。薛氏为河东望族,《旧唐书》·薛播传》云薛播,薛据兄弟七人于开元、天宝间“并举进士,连中科名。衣冠荣之”。 薛据排行第三,所以当时称他作薛三。有的书中载薛据为荆南人(一说河中宝鼎人)。据《旧唐书·薛播传》及当时韩愈,常袬等所记,皆云为河东人,岑参有《进薛播擢第归河东》,可知薛据确为河东人。薛据晚岁客居荆州,杜甫诗数及之,如《别崔潩因寄薛据孟云卿》:“荆州过薛孟,为报欲论诗。”有人以薛据为荆南人,很可能是读杜甫诗而致误。► 薛据的诗文(14篇)

薛据其它作品精选

zuopinjingxuan

《怀哉行》
分享数:3
朝代: 唐朝 | 作者:薛据 | 类型:写雨|写马|写人|写雷|写草|

明时无废人,广厦无弃材。

良工不我顾,有用宁自媒。

怀策望君门,岁晏空迟回。

秦城多车马,日夕飞尘埃。

伐鼓千门启,鸣珂双阙来。

我闻雷雨施,天泽罔不该。

何意斯人徒,弃之如死灰。

主好臣必效,时禁权不开。

俗流实骄矜,得志轻草莱。

文王赖多士,汉帝资群才。

一言并拜相,片善咸居台。

夫君何不遇,为泣黄金台。

拼音
huái 怀 zāi háng
[ [ táng cháo ] ] xuē
míng shí fèi rén guǎng 广 shà cái        liáng gōng yǒu yòng níng méi        huái 怀 wàng jun1 mén suì yàn kōng chí huí        qín chéng duō chē fēi chén āi        qiān mén míng shuāng què lái        wén léi shī tiān wǎng gāi        rén zhī huī        zhǔ hǎo chén xiào shí jìn quán kāi        liú shí jiāo jīn zhì qīng cǎo lái        wén wáng lài duō shì hàn qún cái        yán bìng bài xiàng piàn shàn xián tái        jun1 wéi huáng jīn tái       
怀哉行注音
  • huái
    怀
    zāi
    háng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    xuē
  • míng
    shí
    fèi
    rén
    guǎng
    广
    shà
    cái
    liáng
    gōng
    yǒu
    yòng
    níng
    méi
    huái
    怀
    wàng
    jun1
    mén
    suì
    yàn
    kōng
    chí
    huí
    qín
    chéng
    duō
    chē
    fēi
    chén
    āi
    qiān
    mén
    míng
    shuāng
    què
    lái
    wén
    léi
    shī
    tiān
    wǎng
    gāi
    rén
    zhī
    huī
    zhǔ
    hǎo
    chén
    xiào
    shí
    jìn
    quán
    kāi
    liú
    shí
    jiāo
    jīn
    zhì
    qīng
    cǎo
    lái
    wén
    wáng
    lài
    duō
    shì
    hàn
    qún
    cái
    yán
    bìng
    bài
    xiàng
    piàn
    shàn
    xián
    tái
    jun1
    wéi
    huáng
    jīn
    tái

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1