蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。
《江神子慢 赋瑞香》
分享数:2
朝代: 金朝 | 作者:蔡松年 | 类型:写风|写花|写山|庐山|写茶|春愁|写梅|写云|写酒|

紫云点枫叶。

岩树小、婆娑岁寒节。

占高洁。

纤苞暖、酿出梅魂兰魄。

照浓碧。

茗碗添春花气重,芸窗晚、蒙蒙浮霁月。

小眠鼻观先通,庐山梦旧清绝。

萧闲平生淡泊。

独芳温一念、犹未衰歇。

总陈迹。

而今老、但觅茶酒禅榻。

寄闲寂。

风外天花无梦也,鸳鸯债、从渠千万劫。

夜寒回施,幽香与春愁客。

拼音
jiāng shén màn ruì xiāng
[ [ jīn cháo ] ] cài sōng nián
yún diǎn fēng        yán shù xiǎo suō suì hán jiē        zhàn gāo jié        xiān bāo nuǎn niàng chū méi hún lán        zhào nóng        míng wǎn tiān chūn huā zhòng yún chuāng wǎn méng méng yuè        xiǎo mián guān xiān tōng shān mèng jiù qīng jué        xiāo xián píng shēng dàn        fāng wēn niàn yóu wèi shuāi xiē        zǒng chén        ér jīn lǎo dàn chá jiǔ chán        xián        fēng wài tiān huā mèng yuān yāng zhài cóng qiān wàn jié        hán huí shī yōu xiāng chūn chóu       
江神子慢 赋瑞香注音
  • jiāng
    shén
    màn
     
    ruì
    xiāng
  • [
    [
    jīn
    cháo
    ]
    ]
    cài
    sōng
    nián
  • yún
    diǎn
    fēng
    yán
    shù
    xiǎo
    suō
    suì
    hán
    jiē
    zhàn
    gāo
    jié
    xiān
    bāo
    nuǎn
    niàng
    chū
    méi
    hún
    lán
    zhào
    nóng
    míng
    wǎn
    tiān
    chūn
    huā
    zhòng
    yún
    chuāng
    wǎn
    méng
    méng
    yuè
    xiǎo
    mián
    guān
    xiān
    tōng
    shān
    mèng
    jiù
    qīng
    jué
    xiāo
    xián
    píng
    shēng
    dàn
    fāng
    wēn
    niàn
    yóu
    wèi
    shuāi
    xiē
    zǒng
    chén
    ér
    jīn
    lǎo
    dàn
    chá
    jiǔ
    chán
    xián
    fēng
    wài
    tiān
    huā
    mèng
    yuān
    yāng
    zhài
    cóng
    qiān
    wàn
    jié
    hán
    huí
    shī
    yōu
    xiāng
    chūn
    chóu

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1