黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《满庭芳·初绾云鬟》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写花|写水|桃花|写云|

初绾云鬟,才胜罗绮,便嫌柳陌花街。

占春才子,容易托行媒。

其奈风情债负,烟花部、不免差排。

刘郎恨,桃花片片,随水染尘埃。

风流,贤太守,能笼翠羽,宜醉金钗。

且留取垂杨,掩映厅阶。

直待朱轓去后,从伊便、窄袜弓鞋。

知恩否,朝云暮雨,还向梦中来。

拼音
mǎn tíng fāng · · chū wǎn yún huán
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
chū wǎn yún huán cái shèng luó biàn 便 xián liǔ huā jiē        zhàn chūn cái róng tuō háng méi        nài fēng qíng zhài yān huā miǎn chà pái        liú láng hèn táo huā piàn piàn suí shuǐ rǎn chén āi        fēng liú xián tài shǒu néng lóng cuì zuì jīn chāi        qiě liú chuí yáng yǎn yìng tīng jiē        zhí dài zhū fān hòu cóng biàn 便 zhǎi gōng xié        zhī ēn fǒu cháo yún hái xiàng mèng zhōng lái       
满庭芳·初绾云鬟注音
  • mǎn
    tíng
    fāng
    ·
    ·
    chū
    wǎn
    yún
    huán
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • chū
    wǎn
    yún
    huán
    cái
    shèng
    luó
    biàn
    便
    xián
    liǔ
    huā
    jiē
    zhàn
    chūn
    cái
    róng
    tuō
    háng
    méi
    nài
    fēng
    qíng
    zhài
    yān
    huā
    miǎn
    chà
    pái
    liú
    láng
    hèn
    táo
    huā
    piàn
    piàn
    suí
    shuǐ
    rǎn
    chén
    āi
    fēng
    liú
    xián
    tài
    shǒu
    néng
    lóng
    cuì
    zuì
    jīn
    chāi
    qiě
    liú
    chuí
    yáng
    yǎn
    yìng
    tīng
    jiē
    zhí
    dài
    zhū
    fān
    hòu
    cóng
    biàn
    便
    zhǎi
    gōng
    xié
    zhī
    ēn
    fǒu
    cháo
    yún
    hái
    xiàng
    mèng
    zhōng
    lái

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1